“Hàn Lạc, nếu anh cảm thấy đánh không lại, anh có thể rút lui”.
Lâm Chính hô lên.
Hàn Lạc ngơ ngác, cắn răng nói: “Tướng Lâm, tôi nói rồi, lần này sẽ không lâm trận bỏ chạy nữa!”
“Thực lực của bốn người bọn họ mạnh hơn anh, nếu anh cương quyết thì chết là cái chắc, anh chắc chắn không lui về sao?”
Lâm Chính hỏi.
“Tôi nên chết từ lâu rồi! Thân là chiến sĩ, thân là tướng quân Long Quốc! Tôi tuyệt đối sẽ không rút lui!”
Hàn Lạc gầm lên, dáng vẻ thấy chết không sợ.
“Không biết tự lượng sức mình! Ra tay!”
Môt người khé quát.
Bốn người đồng thời rút dao găm treo bên eo ra, họ giống như bốn ngọn núi lớn, đè xuống Hàn Lạc.
Ánh đao đáng sợ chém xuyên sự lạnh lẽo của tuyết trắng, chém thẳng về phía Hàn Lạc.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp, hắn vội vàng vung chiến kiếm để ngăn cản.
Nhưng thực lực của hắn vẫn không đủ, lại thua thiệt về số lượng, cho nên chỉ một vòng, trên người Hàn Lạc đã xuất hiện thêm hai lỗ thủng máu, máu tươi rào rào chảy ra, ướt quần áo của hắn.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn vô cùng sợ hãi, sợ đến nỗi gấp gáp chạy ra ngoài.
“Thang Hổ, số mệnh của ông đã đến!”
Một người đàn ông che mặt thản nhiên nói, sau đó dao găm như rắn độc, chém thẳng lên cổ họng của Thang Hổ.
Hàn Lạc thấy vậy, bất chấp tất cả xông lên, chiến kiếm mạnh mẽ chém lên thanh dao găm kia.
“Anh bảo vệ được ông ta sao?”
Người đàn ông bịt mặt bên cạnh lạnh lùn nói, tay mắt hắn lanh lẹ, dao găm nhanh chóng đâm vào trái tim Hàn Lạc.
Tốc độ nhanh đến nổi khiến mọi người bất ngờ.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp.
Nếu hiện giờ hắn trốn tránh thì có thể tránh được một chiêu đáng sợ này, nhưng Thang Hổ chắc chắn sẽ trở thành vong hồn dưới đao của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, Hàn Lạc đã có vô số suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, hẵn vẫn không lùi bước, một tay hắn bắt lấy thanh dao găm đang đánh úp đến, tay kia tiếp tục cầm chặt chiến kiếm, chém về phía dao găm đang tập kích Thang Hổ.
Keng!
Vèo vèo...
Hàn Lạc thành công đỡ được thanh dao găm tập kích Thang Hổ.
Nhưng hiển nhiên, tay kia cũng bị dao găm đâm xuyên ngay tức thì.
Hắn vội vã thúc giục khí kình, muốn đánh bay đối phương.
“Ha ha, buồn cười!”
Đối phương cười khinh miệt, đột nhiên bộc phát ra khí kình đáng sợ, đánh bay Hàn Lạc.
Cơ thể Hàn Lạc đập vào lồng giam, nặng nề ngã xuống hành lang, miệng không ngừng hộc máu tươi, đứng dậy cũng khó khăn.
“Gì chứ?”
Thang Hổ trợn tròn mắt.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Hàn Lạc đã kiệt sức, thản nhiên nói: “Hành lang ở bên kia, nếu anh chạy thì còn có thể sống, tiếp tục đánh nữa, hiệp sau anh nhất định sẽ chết”.
Giọng nói này như có ma lực khiến cho Hàn Lạc ngơ ngác.
Hắn nhìn những kẻ mặc đồ đen đang đi về phía hắn, ánh mắt lần nữa ngập tràn sự hoảng sợ.
Đánh nữa thì chỉ có chết.
Thực lực vốn đã cách biệt, cho dù là đánh tay đôi, Hàn Lạc cũng không phải là đối thủ.
Trận chiến này, hoàn toàn không hề cân sức!
Làm sao bây giờ?
Chạy sao?
Hay là ở lại?
“Nếu anh rời khỏi, cùng lắm sau này không làm chiến sĩ nữa, anh có thể trở về làm cậu chủ của nhà họ Hàn, mỗi ngày ngồi xe thể thao đến quán bar tán gái, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cớ sao lại không làm? Nếu giờ anh chết đi, liệu có đáng giá không?”
“Không có danh hiệu thống soái cấp Thiên này, không còn thân phận chiến sĩ, anh vẫn là anh, chuyện này sẽ không thay đổi”.
“Cần gì phải cố chấp như vậy? Không có ý nghĩa gì đâu!”
“Anh tiếp tục năm tháng bình yên, sẽ có người gánh vác mọi chuyện thay anh!”
“Không cần phải mất mạng ở nơi này, không đáng, không đáng đâu!”
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Âm thanh lọt vào tai, nghe đến nỗi đầu óc Hàn Lạc trống rỗng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
“Mau chạy đi”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Hàn Lạc cứng đờ.
“Thần y Lâm cứu chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi với!”
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn lẻn đến phía sau hai người, quai hàm run rẩy.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giết chết bố con Thang Hổ, rời khỏi đây mau!”
Lúc này, một trong bốn người nhỏ giọng nói, sau đó bốn người lại xông đến lần nữa.
Sát ý lao nhanh như nước lũ quét qua bên này.
“Cút đi cho tôi!”
Hàn Lạc đang ngơ ngác bỗng nhiên vùng vẫy đứng lên, hắn quát lớn, lần nữa vung chiến kiếm xông lên phía trước.
Nhưng bất chợt.
Phập phập phập phập...
Bốn thanh dao găm giống như sao băng xuyên qua cơ thể của hắn.
Cơ thể Hàn Lạc bỗng nhiên đứng lại, cả người run lẩy bẩy, yên lặng tại chỗ…