Biến cố đột ngột xảy đến làm mọi người chấn động.
Không ai ngờ kẻ khiến bọn họ xem là đại địch này chỉ mới chớp mắt đã chết.
“Sao lại như vậy?”.
La Sát lẩm bẩm.
Càn Đồng phản ứng lại trước tiên, nhìn về phía Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, cậu còn giấu cao thủ sao?”.
“Đừng nói ông thực sự nghĩ tôi chỉ dẫn theo một người đến đây chứ?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hóa ra là vậy, anh dẫn một mình Hàn Lạc đến đây chẳng qua là để che mắt, thực tế anh đã sắp xếp nhiều cao thủ của Dương Hoa ở quanh đây, chỉ đợi giờ phút này?”.
La Sát âm thầm nghiến răng, nói.
“Phải mà cũng không phải”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh có ý gì?”.
“Những người tôi dẫn đến bây giờ vẫn chưa tính là người của Dương Hoa”.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói thêm với La Sát, quay người nhìn người đàn ông khí tức đáng sợ còn lại.
Lúc này, người đàn ông kia cũng sửng sốt, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nồng đậm, không dám tiến tới.
Hiển nhiên, ông ta đã bị dọa sợ.
Bởi vì lúc nãy khi người kia bị giết chết, ông ta thậm chí còn không biết người đó đã chết như thế nào.
Ai đã ra tay? Ra tay như thế nào? Bây giờ người đó đang ở đâu?
Mọi thứ đều không thấy được rõ…
Thật đáng sợ!
“Các người thì sao? Muốn chết hay là đầu hàng?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông và những sát thủ áo đen còn lại, bình tĩnh hỏi.
Bọn họ hoàn hồn lại.
Nhưng trong ánh mắt bọn ngoại trừ sợ hãi thì còn có sự quyết tuyệt.
Rõ ràng, bọn họ không cam tâm đầu hàng.
“Người này cực kỳ quái dị, giết người này trước rồi hãy giết Thang Hổ!”.
Người đàn ông đó lạnh lùng nói, sau đó vận chuyển sức mạnh.
Các sát thủ áo đen đồng loạt gật đầu.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, tất cả đều đứng khựng lại.
“Ồ?”.
La Sát sửng sốt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Giây lát sau, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.
Càn Đồng cũng run rẩy cả người, vội vàng nhìn sang.
Trước và sau hành lang không tính là rộng rãi lại xuất hiện nhiều bóng người.
Khí tức của những người đó… không thể phát hiện ra được.
Bọn họ như bóng ma, âm thầm lặng lẽ. Mỗi người đều khoác áo choàng, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ khẽ ngước đầu, đôi mắt lạnh lẽo dưới áo choàng nhìn chằm chằm người đàn ông và đám sát thủ.
“Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!”.
La Sát nổi cả da gà, liên tục lùi về sau, kinh hoảng la lên: “Rốt cuộc bọn họ là ai? Bọn họ từ đâu ra? Sao lại đáng sợ như vậy?”.
Càn Đồng cũng đầu óc trống rỗng.
Ông ta cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đám người đột nhiên xuất hiện này, cả người đứng sững tại chỗ, há hốc miệng, một lúc lâu sau không nói nên lười.
“Nứt ra!”.
Lúc này, một người quát lên một cách hờ hững.
Trong nháy mắt, vũ khí trong tay những sát thủ đều tự động nứt ra.
Chỉ một ánh nhìn đã phá hỏng tất cả binh khí của bọn họ?
Chỉ cần một tiếng hô ra lệnh?
Người đàn ông và đám sát thủ nhận ra mình không thể chiến thắng những cao thủ này.
Bọn họ không do dự đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cắn vào túi độc giấu trong răng định tự sát.
Nhưng một giây sau.
Vù vù vù vù…
Rất nhiều cây châm bạc bay tới, đâm chính xác lên người bọn họ.
Trong nháy mắt, độc dược bọn họ vừa nuốt vào bụng lập tức được giải.
Bây giờ có muốn chết cũng không chết được.
“A!”.
Người đàn ông gào lên, vận dụng khí kình toàn thân chuẩn bị tự nổ.
Nhưng chẳng mấy chốc.
Vù!
Một bóng người đột nhiên lao vọt đến, trong nháy mắt bóp cổ người đàn ông đó, xách lên bằng một tay giống như xách gà con.
La Sát thấy vậy, mặt không còn sắc máu.
Sự tồn tại mà ngay cả cô ta cũng tự thấy mình không địch lại, trước mặt những người này lại không bằng con gà con.
Đây là người của thần y Lâm ở Giang Thành?
Thần y Lâm tìm đâu ra người có thực lực siêu phàm thoát tục như vậy?
“Tha mạng! Tha mạng!”.
“Xin đại nhân tha cho chúng tôi đi!”.
Đám sát thủ áo đen lập tức quỳ xuống xin tha, không dám phản kháng nữa.
Thực lực giữa hai bên chênh lệch nhau quá xa.
“Ư…”.
Người đàn ông bị xách lên đau đớn kêu rên, cổ bị bóp biến dạng, mặt tím đen.
Càn Đồng bây giờ Lâm Chính đã nắm quyền kiểm soát tình hình.
Đúng lúc này.
Rầm rầm rầm rầm…
Tường nhà giam hai bên hành lang đột nhiên nứt ra, sau đó nhiều bóng người xông vào, ai cũng cầm chiến đao trong tay chạy về phía đám sát thủ.
Hóa ra là người tiếp ứng cho đám sát thủ!
“Cứu… Cứu tôi…”.
Người đàn ông bị xách lên la hét không rõ ràng, không ngừng giãy giụa.
“Thần y Lâm, bọn họ đến để chi viện!”.
La Sát lo sợ, lớn tiếng hét lên.
“Chi viện?”.
Lâm Chính yên lặng nhìn sang, chỉ khẽ phất tay: “Bắt hết tất cả!”.
“Tuân lệnh!”.
Một người đáp lại, trong mắt lóe lên tia sáng, vung tay đánh vào không trung.
Ầm ầm!
Một luồng đại thế vô cùng rộng lớn thoáng chốc hạ xuống, đánh nát trần nhà của đồn cảnh sát, tác động lên người đám sát thủ đến chi viện.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Trong nháy mắt, tất cả sát thủ đều bị đại thế đè xuống đất, không đứng dậy nổi.
Chỉ trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ những kẻ đến chi viện.
La Sát kinh ngạc, đôi mắt thất thần, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Càn Đồng mở to mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, một hồi lâu sau mới nói: “Mau thông báo với đại hội, tất cả tin tức về thần y Lâm… không phù hợp với hiện thực…”.