TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4053 HAI NGƯỜI CỰC KỲ BẤT AN, VÔ CÙNG CĂNG THẲNG.

Người ở trước và sau cất bước đi tới, đứng trước những sát thủ đó.

Đám sát thủ mở to mắt nhìn những người đột nhiên xuất hiện.

Dù là ai cũng không nhìn thấu thực lực của bọn họ.

Chỉ cảm thấy người đứng trước mặt giống như những ngọn núi lớn khiến người khác không thể vượt qua.

Giờ phút này, đám sát thủ đã không còn dũng khi phản kháng, tất cả nằm dưới đất run rẩy.

Hai bố con Thang Hổ đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh này.

“Các người còn đồng bọn nữa không?”.

Lâm Chính đi tới chỗ người đàn ông đang nằm sấp dưới đất không ngừng thở gấp, ôm cổ ho khan, bình tĩnh hỏi.

Người đàn ông nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ và không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

“Chém đi!”.

Lâm Chính cũng không khách sáo nói với người bên cạnh.

“Vâng, thưa đại nhân!”.

Người bên cạnh lấy một bảo kiếm sắc bén dài ba thước ra, túm tóc người đó, chuẩn bị chém xuống.

Người đàn ông cố gắng phản kháng, nhưng dưới sự áp chế của các cao thủ, ông ta hoàn toàn không giãy thoát được. Ông ta không nhịn thêm được nữa, ra sức hét lên: “Đại nhân tha mạng! Tôi nói! Tôi nói hết! Tôi không có đồng bọn! Tất cả người trong lần hành động này đều đã ở đây!”.

“Thế sao?”.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, phất tay: “Đưa tất cả đi!”.

“Vâng, đại nhân!”.

Bọn họ lập tức áp giải đám sát thủ chuẩn bị rời đi.

La Sát thấy vậy lập tức sốt ruột.

“Đứng lại!”.

Cô ta lớn tiếng hét lên.

Trong chốc lát, tất cả cao thủ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.

La Sát kinh hoảng, vô thức lùi về sau nửa bước, suýt chút nữa không đứng vững.

Khí trường này thật đáng sợ.

“Cô La Sát, có chuyện gì sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

La Sát nuốt nước bọt, há miệng nhưng lại không nói nên lời.

Càn Đồng cũng không lên tiếng, chỉ sầm mặt đứng một bên.

“Có chuyện gì thì có thể đến nhà họ Lương tìm tôi!”.

Lâm Chính quay lưng, dẫn tất cả họ đi.

Chẳng lâu sau, nhà giam tan nát chỉ còn lại nhóm người La Sát và Càn Đồng.

La Sát nằm tê liệt trên mặt đất, phát hiện sau lưng mình đã thấm ướt một mảng, tim đập thình thịch.

“Những cao thủ kia… rốt cuộc ở đâu ra? Từ lúc nào Dương Hoa lại có nhiều cao thủ như vậy?”.

Càn Đồng vẫn còn sợ hãi, không khỏi lên tiếng.

“Không rõ, còn nữa những cao thủ này lại răm rắp nghe theo lời của thần y Lâm… Thật đáng sợ!”.

La Sát hít vào một hơi: “Tôi cảm giác nếu lúc nãy tôi đề xuất giữ những người đó ở lại, những cao thủ đó có thể sẽ xé xác tôi trong chớp mắt”.

“Nếu chiến lực của Thương Minh không thể đối kháng với Dương Hoa, e rằng Thương Minh không thể nào khống chế Dương Hoa được nữa. La Sát đại nhân, chuyện này cần phải báo cáo với đại hội ngay lập tức. Ngoài ra, có thể báo cáo cho đuổi việc đám người của đội tình báo được rồi, đúng là một lũ vô dụng!”.

Càn Đồng nhỏ giọng mắng.

“Lai lịch của những cao thủ này cũng phải điều tra rõ ràng!”.

“Đúng, chúng ta quay về Thương Minh!”.

Hai người thương lượng một hồi, sau đó dẫn người vội vã rời khỏi Yên Kinh.

Đám sát thủ bị Lâm Chính bắt được dẫn tới công ty con của Dương Hoa ở Yên Kinh.

Mã Hải giải tán những người trong phòng họp của tầng này, sắp xếp cho bọn họ vào trong phòng họp.

Đám sát thủ ngồi trước bàn phòng họp, những cao thủ của liên minh Thanh Huyền thì bao vây một vòng xung quanh.

Những cao thủ này đều là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hầu như là đại diện cho chiến lực cao nhất của liên minh Thanh Huyền.

Bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể tiêu diệt đám sát thủ này.

Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngồi ở phía trước nhất của bàn họp.

Hai người cực kỳ bất an, vô cùng căng thẳng.

Lâm Chính thì đứng trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Mã Hải đi vào phòng họp, phát cho mỗi người một tờ giấy và một cây bút.

Bọn họ nghi hoặc không thôi.

“Viết hết mọi tin tức mà các người biết ra giấy, tôi sẽ lần lượt đối chiếu. Nhớ rõ, người viết càng nhiều thì khả năng sống sót quay về càng lớn. Nếu đối phó cho qua chuyện, hoặc gian dối đánh lừa tôi, tôi sẽ khiến người đó chết không toàn thây, cứ tin vào năng lực của tôi đi!”.

Lâm Chính đốt điếu thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói.

Người ngồi trước bàn phòng họp sững sờ một lúc, vội vàng cầm bút viết thật nhanh.

Trong phòng họp vang lên tiếng bút viết soạt soạt.

Đọc truyện chữ Full