TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4060 “DIỄN TẬP Ư?”

“Tiểu Điệp?”

Lương Huyền Mi kinh ngạc vội vàng bước lên trước che mặt Lương Tiểu Điệp lại, lo lắng nói: “Em làm sao thế? Không phải em đi tham gia họp lớp sao? Sao lại thế này?”

“Là ai đã đánh em?”

Lâm Chính nhìn mặt Lương Tiểu Điệp, vươn tay ra xoa nhẹ, khuôn mặt sưng húp lập tức bớt sưng đi không ít.

“Chị ơi, em đi họp lớp, bọn em đến Karaoke Đế Hào thì gặp một nhóm côn đồ. Mấy tên đó muốn em uống rượu với chúng, em không chịu thì tụi nó đánh em, bạn em chạy đến đánh chúng thì bị chúng bắt lại, bạn em lo em bị đám xấu xa đó hại nên lén đưa em rời khỏi đó, nhưng sợ là các cậu ấy không thoát được”.

Lương Tiểu Điệp bật khóc nói.

“Gì cơ?”

Lương Huyền Mi cực kỳ sợ hãi, vội nói: “Em nhanh chóng báo cảnh sát đi”.

“Điện thoại em bị chúng lấy rồi… không gọi được, em chạy một mạch đến đây”.

Lương Tiểu Điệp lau nước mắt nói.

“Đế Hào cách đây không xa lắm”.

Lương Huyền Mi lập tức lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Lâm Chính lại nói: “Huyền Mi, em đi lái xe, chúng ta đến Đế Hào”.

“Vâng!”

Lương Huyền Mi gật đầu, vừa gọi điện thoại vừa đi lái xe.

Không lâu sau, ba người đến trước cửa karaoke Đế Hào.

Đây là quán karaoke nổi tiếng ở Yến Kinh, không chỉ vì nó cực kỳ cao cấp, quan trọng nhất là bên trong có đầy đủ các thiết bị tiện nghi, các hoạt động giải trí, ngoài ra karaoke sẵn sàng tiếp thị, nhân viên phục vụ đều là trai đẹp gái xinh nên người ở đây rất được nhiều người biết đến.

“Cảnh sát sắp đến rồi”.

Vừa xuống xe, Lương Huyền Mi nói.

“Trước khi cảnh sát đến, trước tiên phải xem thử đối phương có những ai”.

Lâm Chính nói, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.

Trong lòng anh, Tiểu Điệp là em gái của anh.

Cảnh sát đến bắt người là việc của cảnh sát.

Nhưng dám động vào em gái anh thì không xong đâu.

Trước đó mẹ nuôi bị thương, Lâm Chính đã cảm thấy cực kỳ áy náy rồi, bây giờ anh ở đây, Lương Tiểu Điệp còn có thể bị bắt nạt à?

Sao anh có thể nhẫn nhịn được?

Lương Tiểu Điệp đi đến trước cửa, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Lương Huyền Mi lại trấn an cô ta: “Em đừng lo, em quên anh Lâm là ai rồi sao? Anh ấy là thần y Lâm ở Giang Thành cực kỳ nổi tiếng đấy, đừng sợ”.

“Vâng”.

Lúc này Lương Tiểu Điệp mới lấy hết can đảm bước vào.

“Xin hỏi, mọi người đến hát hò, ngâm chân, mát-xa hay là ở lại khách sạn ăn tối?”

Lễ tân nhìn thấy Lâm Chính dẫn hai cô gái xinh đẹp đi vào, ánh mắt sáng rực, vội đi đến cười nói: “Nếu là thuê phòng ở thì chúng tôi có phòng tổng thống sang trọng nhất, có thể ngắm toàn bộ phong cảnh của Yên Kinh từ trên cao, tin chắc anh sẽ hài lòng”.

“Phòng VIP số 333 ở đâu? Dẫn tôi đến đó”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Vừa nghe thế, lễ tân biến sắc, sau đó cười nói: “Xin lỗi anh, hiện giờ phòng VIP 333 không mở công khai”.

Nghe thế Lâm Chính như hiểu được gì bèn nói: “Nếu đã thế thì tìm giúp tôi vài người, tôi muốn gặp hắn”.

“Anh muốn tìm ai?”

“Ông chủ của các người?”

“Anh này, ông chủ bọn tôi chắc không có thời gian, nếu anh có việc cần thì có thể để lại số điện thoại, đợi ông chủ bọn tôi rảnh, tôi sẽ nói ông chủ gọi cho anh”.

Lễ tân mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường và chế giễu.

“Phòng VIP 333 không mở, nhất định là mấy đứa bạn của Tiểu Điệp còn ở trong đó. Anh à, chúng ta không thể kéo dài được, nếu không bạn của Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Lương Huyền Mi nói: “Cậu ta không dẫn đi thì chúng ta tự mình sang đó”.

“Quý khách đừng làm chúng tôi khó xử”.

Lễ tân cười nhạo, vẫy tay.

Bốp bốp bốp!

Bốn bảo vệ mặc đồ vest cao to chạy đến, trong tay ai cũng cầm cây gậy bằng nhựa, lạnh lùng nhìn ba người.

Lương Huyền Mi tỏ vẻ khinh thường, muốn ra tay nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

Anh nhìn tấm biển trên bức tường chỗ lễ tân, như nhận ra điều gì.

Anh rơi vào trầm tư, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, sau đó bình tĩnh nói: “Em gái tôi đang hát ở phòng 333 nhưng bị ai đó đánh, tôi hỏi cậu, người đánh em gái tôi có phải là người của ông chủ cậu không? Hay là người trong này?”

“Anh này, tôi khuyên anh lên nhanh chóng rời khỏi đây, đừng nhắc một chữ đến chuyện dư thừa, nếu không anh sẽ có chuyện đấy”, lễ tân khinh thường cười nói, không muốn nhắc đến chuyện này với Lâm Chính.

“Vậy à…”

Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một số.

“Tướng Lâm, đêm muộn thế này còn gọi cho tôi, là có chuyện tốt gì sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái.

“Đương nhiên là có chuyện tốt, nghe này, lập tức sắp xếp một đợt diễn tập, vị trí là karaoke Đế Hào ở Nam Lộ”.

Lâm Chính nói.

“Diễn tập ư?”

Lễ tân sửng sốt.

Đọc truyện chữ Full