Nghe Lâm Chính nói với người kia thế, vẻ mặt lễ tân không được tự nhiên.
Cậu ta do dự một lúc rồi vội cầm điện thoại ở quầy lễ tân lên gọi cho một số.
“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa, bọn tôi đến phòng VIP 333 trước đây”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía hành lang.
“Ngăn họ lại”.
Lễ tân bỏ điện thoại xuống hét lên.
Nhưng ngay sau đó Lương Huyền Mi đã bước lên trước, chỉ vài chiêu đã hạ gục đám vệ sĩ này.
“Cái gì?”
Lễ tân trợn mắt há mồm.
“Vừa rồi cậu đã gọi điện báo cho ông chủ của mình chưa?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lễ tân dường như đã hóa đá.
“Gọi… gọi rồi…”
Lễ tân run rẩy nói.
“Vậy thì có phải ông ta tức giận lắm không? Muốn dẫn người đến chỉnh đốn tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lễ tân hoàn hồn lại, tức giận nói: “Anh nói không sai, ông chủ tôi sắp đến rồi. Đợi ông ấy đến, các người xong đời, trước giờ chưa ai dám làm càn ở karaoke Đế Hào cả. Các anh chết chắc rồi…”
Bụp!
Lễ tân còn chưa nói hết câu, Lâm Chính túm lấy cổ áo cậu ta quật sang một bên.
Soạt!
Cả người cậu ta đâm sầm vào tường, lăn lộn xuống đất rồi ngất đi.
Những người khác bước vào quán thấy thế đều khiếp sợ.
Lâm Chính làm như không có chuyện gì đi về phía phòng VIP 333.
Lúc này trong phòng số 333, một đám sinh viên run lẩy bẩy co người lại vào góc tường.
Một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay, đang hút thuốc mặt mày sa sầm trợn mắt nhìn đám người này.
“Mẹ kiếp, sao lại để cô ta chạy? Bọn mày làm ăn kiểu gì đấy?”
Người đàn ông ném mạnh đầu thuốc lên mặt một tên đàn em.
Tên đó không dám ừ hử gì, chỉ cúi đầu run rẩy.
“Đại ca, trong đám học sinh này cũng có vài đứa cũng xinh, hay là kéo chúng ra chơi cho thỏa thích?”
Đàn em bên cạnh vội nói.
Bốp!
Người đàn ông có hình xăm tát một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày bị thiểu năng à? Cậu chủ chỉ cần con bé đó, những người khác cậu ta không thích”.
“Nhưng… nó chạy mất rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?”
Đàn em đó che mặt uất ức nói.
“Không vội, đám bạn của nó đang ở đây, nếu nó không đến thì cứ bắt đầu từ đám bạn của nó đi”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nam sinh trong đó nói: “Kéo cậu ta ra đây, dạy dỗ một trận”.
“Vâng!”
Hai tên đàn em phấn khích bước đến kéo nam sinh đó ra.
Nam sinh mặt đầy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
“Cái… cái gì mà dạy dỗ?”
Nam sinh hốt hoảng hỏi.
“Chính là cái này”.
Một tên đàn em không do dự vung nắm đấm lên đánh mạnh vào cậu ta.
“A!”
Nam sinh bị đau kêu lên, còn chưa kịp hét lên thì một đám đàn em đã đánh cậu ta mặt mày sưng húp, cả người đầy máu.
“Khốn kiếp!”
“Liều mạng với chúng thôi”.
Các bạn học khác nổi giận, lập tức lao đến.
“Tao xem đám nhóc bọn mày ai dám ra tay”.
Người đàn ông hình xăm rút một cây súng lục từ thắt lưng ra nói.
Mọi người lập tức sửng sốt, trợn to mắt nhìn cây súng đen ngòm, không ai dám động đậy.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là sinh viên, nào dám đọ sức với đám côn đồ hung dữ này?
“Con mẹ nó, vừa rồi mày dẫn đầu đúng chứ?”
Người đàn ông hình xăm mắng một tiếng, lắc cây súng.
Đàn em bên cạnh lập tức kéo nam sinh vừa rồi dẫn đầu lao đến ra rồi đánh một trận.
Chẳng mấy chốc hai người nằm dưới đất, cả người đầy máu.
Những người khác run rẩy, không biết làm sao.
“Chắc hẳn mày có cách liên lạc với con bé chạy mất đó nhỉ? Chụp cho chúng hai tấm hình rồi gửi cho con bé đó, bảo nó quay lại, nghe đây, đừng báo cảnh sát, không có tác dụng đâu”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nữ sinh tóc ngắn đeo kính nói.
Nữ sinh tóc ngắn cầm điện thoại bật khóc.
“Mau chụp đi, có nghe thấy không hả? Nếu không tao bảo anh em tao thay phiên chơi mày đấy”.
Người đàn ông đó lớn giọng mắng.
Nữ sinh tóc ngắn sợ đến mức phát hoảng, run rẩy cầm điện thoại lên chụp ảnh rồi gửi tin nhắn.
“Gửi chưa?”, người đàn ông đó hỏi.
“Gửi… gửi rồi”, cô gái giàn giụa nước mắt nói.
“Đợi nó trả lời”.
Người đàn ông hình xăm lại châm một điếu thuốc, nhả khói ra nói.
Nữ sinh tóc ngắn nước mắt nước mũi đứng đó đợi.
Thế nhưng lúc này, cô ta bỗng ngẩng đầu lên run giọng nói: “Đại… đại ca… cậu ấy trả lời rồi…”
“Trả lời thế nào? Nó có nói sẽ quay lại không?”
Người đàn ông hình xăm cười hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy đã đến rồi…”
“Đến rồi hả?”
Mọi người sửng sốt.
“Nó đến đâu?”
“Trước… trước cửa…”
Nữ sinh tóc ngắn run rẩy nói.
Vừa dứt lời.
Cạch!
Cánh cửa phòng VIP 333 bị vặn ra từ bên ngoài, sau đó bị mở toang.