Mọi người đều khiếp sợ.
Họ cứ nghĩ Lâm Chính cùng lắm chỉ dạy dỗ tên này thôi nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn lấy mạng người này.
Các sinh viên đều kinh hãi.
“Người này là anh trai của Tiểu Điệp à? Sao… sao mình chưa từng gặp nhỉ?”
“Đúng thế, hình như anh trai của Tiểu Điệp là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch. Trước kia bọn họ đều đến dự sinh nhật của Tiểu Điệp, nhưng người này… hơi lạ…”
“Khoan đã, anh ta rất giống một người…”
“Rất giống một người?”
Các sinh viên đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng vì ánh sáng quá tối nên họ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
“Đại ca, đừng giết tôi! Đừng giết tôi… Tôi biết sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi”.
Người đàn ông xăm hình sợ đến mức không bình tĩnh được, miệng đầy máu nói cũng không rõ.
“Lúc nãy hình như tôi nghe thấy anh nói là một cậu chủ nào đó muốn anh bắt Tiểu Điệp nhà tôi phải không?”
Lâm Chính hỏi: “Nói cho tôi biết trước hắn là ai”.
“Đại ca à, đây… chuyện này…”
Người đàn ông xăm hình run rẩy, không biết nên nói gì mới tốt.
“Không nói à? Không sao, tôi tự điều tra vậy”.
Lâm Chính định nổ súng.
“Tôi nói! Tôi nói! Cậu Tưởng! Tưởng Chính Cường”.
Người đàn ông xăm hình vội nói, không dám do dự nữa.
“Gì cơ? Là Tưởng Chính Cường làm hả?”
“Thảo nào đám người này nhất quyết muốn đến phòng chúng ta làm loạn, hóa ra là do Tưởng Chính Cường sai đến”.
Các sinh viên xì xào nói.
“Mình nhớ ra rồi, đây đều là âm mưu của Tưởng Chính Cường”.
Một nữ sinh đứng phắt dậy nói.
“Lớp trưởng?”
Lương Tiểu Điệp sửng sốt.
Nhưng chỉ thấy hai mắt bạn nữ đó đỏ hoe, mặt lộ ra vẻ tự trách và áy náy nói: “Tưởng Chính Cường đưa cho mình vài tờ phiếu giảm giá, nói là đến karaoke Đế Hào là có thể được giảm giá, thế nên mình đã đặt một phòng VIP ở đây, bây giờ nghĩ lại xem ra là âm mưu hắn cố ý dụ chúng ta đến, là do mình hại mọi người, minh xin lỗi…”
“Lớp trưởng, không liên quan đến cậu, cậu cũng không biết hắn là loại người đó mà”.
“Mình đã nghe nói Tưởng Chính Cường này luôn theo đuổi Tiểu Điệp từ trước, nhưng Tiểu Điệp không để ý đến hắn, không ngờ hắn còn muốn làm thế”.
“Hèn hạ thật”.
“Đúng là cặn bã”.
“Chúng ta phải mau chóng báo lên nhà trưởng, đuổi học hắn”.
“Còn phải báo cảnh sát để hắn chịu trách nhiệm pháp lý”.
“Phải đó, nhất định phải đòi lại công bằng”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người đều xì xào nói.
“Nhưng mình nghe nói hình như Tưởng Chính Cường có quan hệ với ông chủ quán karaoke này, muốn lật mặt hắn cũng không dễ”.
Lúc này không biết người nào bỗng dưng nói.
Mọi người sửng sốt.
Nếu lai lịch của Tưởng Chính Cường lớn như thế, muốn lật mặt hắn vô cùng khó khăn.
Bụp!
Ngay lúc này cánh cửa bỗng bị đá mở.
Mọi người đều ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một đám người đi vào phòng.
Sau đó Địa Trung Hải – một người đàn ông vạm vỡ cầm điếu xì gà trên miệng bước vào.
“Ai đây? Dám làm loạn ở chỗ của tôi? To gan quá nhỉ”.
Địa Trung Hải thờ ơ nói.
Các sinh viên đều run rẩy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Địa Trung Hải.
“Ông là ông chủ nơi này à?”
“Là tôi”.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó xoay người bắn người đàn ông xăm hình một phát.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông xăm hình.
Máu bắn ra.
Người đàn ông xăm hình run lên, sau đó cả người lảo đảo ngã xuống, máu chảy ra từ lỗ bắn trên đầu, cứ thế mà chết.
Mọi người đều trố mắt.