TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4064 LONG SOÁI?”

“Cậu… cậu to gan đấy! Sao cậu dám?”

Địa Trung Hải hoàn hồn, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào Lâm Chính, vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Vệ sĩ phía sau ông ta đồng loạt rút súng ra chĩa vào Lâm Chính, chỉ cần Địa Trung Hải ra lệnh, họ sẽ nổ súng.

“Tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm thế, nếu không kết cục của ông cũng sẽ giống gã”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu giết người của tôi trên địa bàn của tôi! Còn muốn tôi tha cho cậu sao?”

Địa Trung Hải nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng người của ông đánh em gái tôi, còn chĩa súng vào tôi”.

Lâm Chính cầm chiếc điện thoại người đàn ông xăm hình để lại bên cạnh lên, mở ra rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa người này phạm tội bắt cóc tống tiền cực kỳ tàn ác, giết hắn thì cũng đã giết rồi, có vấn đề gì sao?”

“Gã đáng chết? Cậu cũng đáng chết! Đánh hắn cho tao! Nếu dám đánh lại thì đánh thành hắn thành đầu heo luôn”.

Địa Trung Hải gầm lên.

Một đám đàn ông lực lưỡng bước lên trước.

Các sinh viên hoảng sợ co rúm người lại.

Lương Huyền Mi sầm mặt định ra tay.

Ngay lúc giương cung bạt kiếm, một tiếng gọi gấp gáp vang lên.

“Ông chủ, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều chiến sĩ”.

Một người làm vội vàng chạy đến.

“Gì cơ?”

Địa Trung Hải sửng sốt, cả người còn chưa hoàn hồn thì rất nhiều chiến sĩ đã chạy vào phòng VIP, cầm từng khẩu súng tiểu liên tiên tiến nhất chĩa vào đám người này.

Căn phòng vốn dĩ không lớn trở nên vô cùng chật chội.

“Tất cả giơ tay lên”.

Một chiến sĩ lớn giọng quát.

Địa Trung Hải run lẩy bẩy, như nghĩ đến điều gì, chỉ vào Lâm Chính nói: “Thưa chiến sĩ, tên này giết người! Hắn giết người! Mau bắt hắn lại!”

Nghe thế chiến sĩ lập tức nhìn Lâm Chính, nhưng nhanh chóng quay đầu đi: “Bớt nói nhảm, bỏ hết vũ khí xuống, đi theo bọn tôi”.

“Thưa anh, anh không lầm đấy chứ? Hắn là một tên côn đồ, sao các cậu lại bắt bọn tôi đi?”

Địa Trung Hải tức giận chất vấn.

“Ông biết cậu ấy là ai không?”

Lôi Phúc bước vào phòng mặt không cảm xúc nói.

“Hắn… hắn là ai?”

Địa Trung Hải ngơ ngác nhìn Lôi Phúc cả người được trang bị vũ khí, một hàng ngôi sao được gắn trên vai hỏi.

“Vậy tự ông nhìn cho kỹ”.

Lôi Phúc mở đèn trong phòng lên.

Ngay lập tức dáng vẻ của Lâm Chính đập vào mắt mọi người.

“Thần y Lâm!”

Lập tức có sinh viên hét lên.

“Trời ạ, thế mà lại là thần y Lâm ở Giang Thành”.

“Tôi gặp được người thật rồi”.

“Tiểu Điệp gọi anh ta là anh, tức là thần y Lâm là anh của Tiểu Điệp?”

“Mẹ ơi, sao chưa từng nghe Tiểu Điệp nhắc đến nhỉ?”

“Tiểu Điệp, chúng ta có phải là chị em tốt của nhau không? Cậu biết rõ thần tượng của mình là thần y Lâm, thế mà cậu lại chẳng nói với mình?”

“Có phải cậu muốn độc chiếm thần y Lâm không?”

“Quá đáng lắm đấy Tiểu Điệp”.

Các sinh viên lập tức trở nên ồn ào, vài nữ sinh oán trách Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp bối rối, không biết nên giải thích thế nào.

Thật ra cô ta cũng có vài suy nghĩ như thế.

“Lôi Phúc, những người này giao cho ông, ngoài ra hỏi ông ta người đàn ông tên Tưởng Chính Cường kia đang ở đâu? Nếu tìm được thì cũng sẽ giao cho ông xử lý. Tưởng Chính Cường này gài bẫy hại em gái tôi, có ý đồ không tốt với em ấy, nên làm thế nào thì chắc ông hiểu nhỉ?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tướng Lâm… Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.

Lôi Phúc cười nói.

“Quán karaoke này tịch thu đi, dù sao ông chủ của họ cũng phạm tội chết”.

Lâm Chính nói, sau đó vung tay lên dẫn mấy người Lương Tiểu Điệp rời đi.

Địa Trung Hải bị Lôi Phúc kéo lên xe, chuẩn bị dẫn đến đồn cảnh sát.

Trên xe.

“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tại sao các người không công bằng như thế? Cho dù hắn là thần y Lâm ở Giang Thành thì hắn cũng đã giết người. Hắn phạm pháp, sao các người không bắt hắn?”

Địa Trung Hải vùng vẫy, liên tục gào la.

Lôi Phúc cười mỉa: “Ông cho rằng cậu ấy chỉ đơn giản là thần y Lâm ở Giang Thành thôi à? Tôi nói cho ông biết, cậu ấy không chỉ là thần y Lâm ở Giang Thành, mà còn là long soái thứ tư của Long Quốc”.

“Cái gì?”

Địa Trung Hải trố mắt: “Long… Long soái?”

“Chĩa súng vào long soái của Long Quốc chẳng phải là tội chết à? Người mà cậu ấy giết đáng bị giết, còn các ông thật ra cũng đáng chết. Nhưng long soái không làm gì cả đã nhân từ với các ông rồi lớn nên ông hãy thành thật đi”.

Lôi Phúc hừ một tiếng, bảo người lái xe đi.

Địa Trung Hải chết lặng, khó tin được sự thật.

Ông ta như nghĩ đến điều gì vội nói: “Đại nhân, tôi muốn gọi điện thoại, bây giờ tôi muốn gọi điện thoại”.

“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”

“Tôi… tôi gọi cho luật sư của tôi…”

Địa Trung Hải run giọng nói.

“Gọi cho luật sư? Tôi nghĩ ông muốn gọi cho người của Thương Minh nhỉ?”

Lôi Phúc cười nhạo: “Tôi nói cho ông biết, không có cơ hội đó đâu, tướng Lâm đã nói là không cho ông tiếp xúc bất kỳ ai, cũng sẽ không cho ông gọi điện thoại, ông ngoan ngoãn đợi ở trong đó đi”.

Mặt Địa Trung Hải xám như tro, ánh mắt ngây dại, ông ta bỗng khàn giọng rống lên.

“Âm mưu! Đây là âm mưu! Đây là âm mưu của thần y Lâm! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Thế nhưng dù ông ta gào la cỡ nào cũng chẳng có tác dụng…

Đọc truyện chữ Full