"Linh Nhi, cô đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn nhắm vào anh Lâm mà chỉ muốn anh Lâm xem thử tình trạng của bệnh nhân đó trước thôi!”
"Cô cũng biết đấy, những bác sĩ được mời lên chiếc máy bay này đều là các bác sĩ nổi tiếng của Long Quốc, nếu đó là căn bệnh cực kỳ khó chữa, bảo bọn họ điều trị, một khi không chữa trị được thì người của sơn trang Quang Chiếu không chịu hợp tác với chúng ta là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bọn họ nổi giận, ra tay với những bác sĩ này thì chúng ta phải giải thích như thế nào đây?”
Hoắc Phong cười nói.
"Do đó anh mới bảo Lâm Chính đi chịu tội thay hay sao?”
Thượng Quan Linh lạnh lùng hỏi.
“Dù sao y thuật của anh ta cũng không tốt, không có tác dụng gì lắm, sử dụng để thăm dò tình trạng bệnh là tốt nhất!”
Hoắc Phong hờ hững nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ anh ta, nếu người của sơn trang Quang Chiếu muốn làm gì anh ta thì tôi sẽ ra mặt để bảo vệ anh ta, người của sơn trang Quang Chiếu nhất định sẽ nể mặt tôi!”
“Tôi không đồng ý!”
Thượng Quan Linh không nghĩ ngợi gì mà lập tức hét lên.
"Nếu vậy thì Linh Nhi, cô định cử người nào đến sơn trang Quang Chiếu chữa bệnh trước đây?”
Hoắc Phong hỏi.
“Chủ nhiệm Lý, ông Cổ, bác sĩ Triệu, bọn họ đều là những bác sĩ có y thuật rất nổi tiếng, chẳng phải chúng ta có thể cử họ đi sao?”, Thượng Quan Linh nhỏ giọng nói.
“Rất xin lỗi, cô Thượng Quan, tôi vẫn chưa điều chỉnh trạng thái của mình tốt nên tôi e rằng mình không thể là người đầu tiên đến sơn Trang Quang Chiếu chữa bệnh được!”
Đột nhiên Lý Vinh Sinh mở miệng cười nói.
Cặp chân mày lá liễu của Thượng Quan Linh khẽ nhíu lại.
"Cô Thượng Quan, nếu không chữa khỏi bệnh thì người của sơn Trang Quang Chiếu có bắt chúng tôi phải chịu trách nhiệm hay không? Nếu đã như vậy thì tôi cũng phải chờ xem thế nào đã!”
Triệu Tĩnh cũng mở miệng nói, vẻ mặt không vui lắm.
Dù sao trước đó Thượng Quan Linh cũng chưa từng nói chuyện này với bọn họ.
Những bác sĩ khác cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình, không ai muốn làm người đầu tiên ra trận cả.
“Mấy người...”
Thượng Quan Linh không nói nên lời, mặt không biểu cảm liếc nhìn Hoắc Phong.
Tất cả mọi chuyện đều là do Hoắc Phong giở trò.
Thực ra cho dù không thể chữa khỏi bệnh thì người của sơn Trang Quang Chiếu cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhưng những câu nói của Hoắc Phong đã khiến cho hầu hết các bác sĩ đều sợ hãi.
"Cô Thượng Quan đừng lo lắng, hãy để tôi thử xem sao, nếu ngay cả tôi cũng không thể chữa khỏi thì tôi nghĩ bọn họ có đi thử tiếp thì khả năng thành công cũng không cao lắm!”
Lúc này, Cổ Chung Minh đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói.
Đôi mắt của Thượng Quan Linh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, cô ta gật đầu lia lịa: “Trong những thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào ông Cổ, Thượng Quan Linh cảm ơn ông!”
“Vốn dĩ tôi đến đây là để hành y cứu người, không chữa khỏi bệnh, người nhà bệnh nhân buông lời oán giận thì tôi cũng tiếp nhận, nếu từ chối trị bệnh chỉ vì sợ rủi ro thì người đó hoàn toàn không đủ tư cách làm bác sĩ Đông y!”
Cổ Chung Minh lạnh lùng nói, lời nói cực kỳ chính trực.
Lâm Chính liếc nhìn Cổ Chung Minh.
Hoắc Phong không nói gì, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhạt.
Ngay sau đó, máy bay đáp xuống một sân bay ở khu vực nội thành nằm bên cạnh sơn Trang Quang Chiếu.
Mọi người đi xe đến sơn Trang Quang Chiếu.
Sơn trang Quang Chiếu nằm ở gần vùng biên giới phía bắc của Long Quốc.
Núi Quang Chiếu rất cao, ở gần mặt trời nên nắng rất gắt, ánh sáng đầy đủ quanh năm, khắp ngọn núi không có nhiều bóng râm, do đó mới được gọi là ‘Ngọn núi chỉ có mặt trời chiếu sáng không bao giờ có đêm’, cái tên sơn trang Quang Chiếu cũng ra đời vì điều này.
Người của sơn Trang Quang Chiếu đã đến dưới chân núi từ rất sớm để đón họ.
Nhìn thấy đoàn xe đến gần, mọi người ở phía trước ngay lập tức chạy chậm lại để dẫn đường, đón đoàn xe đến sơn trang Quang Chiếu.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Chào mừng mọi người đến với Bắc Cảnh!”
Một người đàn ông mặc quần áo màu trắng, vạt áo bay bay có in hình mặt trời nắng gắt đi tới, chắp tay chào.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
“Người này là?”
"Tôi tên Dương Như Long! Là thiếu trang chủ của sơn trang Quang Chiếu!”
Người đàn ông mỉm cười nói.