Được đích thân thiếu trang chủ ra đón tiếp đã được coi là rất có thể diện.
“Kính chào thiếu trang chủ, để thiếu trang chủ tự mình ra đón tiếp thế này thật sự vinh hạnh quá”.
Hoắc Phong chắp tay lại, cười nói.
“Không có gì, mọi người đến đây cũng là vì cứu mẹ của tôi mà, tôi tới đây đón tiếp mọi người có gì sai đâu chứ? Nếu không phải là bố tôi có việc gấp cần xử lí thì ông ấy đã đến đây đón mọi người từ sớm rồi!”
Dương Như Long cười lớn, nhưng đôi mắt của anh ta lại nhìn thẳng vào Thuợng Quan Linh.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thượng Quan Linh, con ngươi của Dương Như Long bỗng run lên giống như toàn bộ tâm trí của anh ta đã bị Thượng Quan Linh thu hút, anh ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Linh một lúc lâu cũng không thể định thần lại.
“Khụ khụ”.
Hoắc Phong đang ở bên cạnh ho khan vài cái.
Lúc này Dương Như Long mới sực tỉnh lại, cười hỏi: “Xin hỏi người này là ai vậy?”
“Cô gái này là quân trấn ở Bắc Cảnh Tư chúng tôi, Thượng Quan Linh đại nhân!”
Hoắc Phong bình thản nói.
“Bắc Cảnh Tư có mười hai trấn, không ngờ Thượng Quan Linh đại nhân còn trẻ thế này mà đã trở thành một quân trấn rồi! Thật sự khiến người ta phải nể phục!”
Dương Như Long giơ ngón cái lên khen ngợi.
“Thiếu trang chủ, chúng tôi đến đây không phải để nghe anh khoác lác đâu, nếu tiện thì bây giờ chúng tôi có thể đi chữa trị cho bệnh nhân ngay, dù sao thời gian của mỗi người đều quý giá”.
Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.
Dương Như Long mỉm cười, cũng không dài dòng nữa mà nhanh chóng dẫn mọi người vào trong.
Sơn trang Quang Chiếu là sơn trang mang đặc trưng phong cách cổ xưa, tất cả đồ trang trí bên trong đều mang cảm giác lâu đời.
Mọi người đi qua cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, khoảng sân, phòng thờ, đi thẳng tới một lầu gác rất yên tĩnh và thanh cao.
“Xin mọi người chờ một chút”.
Dương Như Long khẽ gật đầu sau đó bước vào trong lầu gác.
Không biết qua bao lâu, anh ta lại bước ra rồi cười nói: “Mời mọi người vào bên trong chữa bệnh cho mẹ của tôi”.
Lần lượt từng người đi vào bên trong.
Tầng một của lầu các có lư hương và tủ sách, rất yên tĩnh ngăn nắp, nhìn thôi đã thấy thoải mái rồi.
Sau khi đi lên tầng hai bằng cầu thang hơi dốc, trước mặt mọi người lập tức xuất hiện một tấm bình phong rất lớn, phía sau tấm bình phong là một chiếc giường.
Trên giường có một bóng người đang nằm, bên cạnh có một người phụ nữ đang đứng, xem cách ăn mặc có thể thấy đó là một nữ giúp việc.
"Mọi người, đây là mẹ của tôi”.
Dương Như Long chỉ tay vào bóng người đằng sau tấm bình phong rồi nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cau mày lại.
“Thiếu trang chủ, cậu hãy cho người tháo tấm bình phong này đi để bọn tôi có thể nhìn bệnh nhân ở khoảng cách gần, nếu không bọn tôi không thể chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân được”.
Cổ Chung Minh nói.
Nhưng Dương Như Long lại lắc đầu liên tục.
"Thật lòng xin lỗi ông, mẹ của tôi mắc phải một căn bệnh lạ khiến cho khuôn hoàn toàn biến dạng, lý do chúng tôi sử dụng tấm bình phong này che lại là vì tôi lo rằng mọi người xem xong sẽ thấy khó chịu, hơn nữa cũng vì mẹ tôi ngại gặp mọi người, nên mới phải dùng tấm bình phong này che chắn”.
"Bọn tôi đều là bác sĩ, có tình trạng thê thảm nào mà chưa từng gặp đâu? Sao lại khó chịu chứ?”
“Thế nhưng nếu bệnh nhân cảm thấy ngại khi gặp người khác thì lại hơi khó khăn”.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy thì làm sao chẩn đoán chứ?”
“Chuyện này khó rồi đây”.
Nhóm bác sĩ bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ với nhau, than khổ.
Nhưng Cổ Chung Minh vẫn lắc đầu nói: “Đông y luôn chú trọng ngửi, nhìn, nghe và hỏi, nếu không thể nhìn thì sử dụng ba cách còn lại vậy!”
Vừa dứt lời ông ta đã đi tới bên cạnh tấm bình phong, ngửi rồi hỏi: “Bệnh nhân có thể nói chuyện được không?”
“Không!”
Dương Như Long lắc đầu: “Mẹ tôi gần như đã mất đi ý thức, các bác sĩ sau khi chẩn đoán cho mẹ tôi đều nói rằng bà ấy không sống được mấy năm nữa, sở dĩ mẹ tôi vẫn còn lại chút hơi tàn này là nhờ linh đan thảo dược mà bố tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong mấy năm qua!”
“Ca này... khó rồi đây!”
Khuôn mặt già nua của Cổ Chung Minh cúi xuống.
“Ông Cổ, có thể ngửi ra được gì không?”
Triệu Tĩnh ở phía sau hỏi.
Cổ Chung Minh lắc đầu nói: “Bệnh nhân không bất kỳ mùi gì hết!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.