“Anh làm gì đấy?”
Dương Như Long nổi giận đùng đùng kéo bức bình phong lại, sau đó lao đến nắm lấy cổ áo Lâm Chính: “Anh xem sơn trang Quang Chiếu tôi là cái gì hả?”
“Lời này nên để tôi hỏi anh chứ nhỉ?”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Người này không bị bệnh nhưng anh lại bảo bọn tôi đến chữa bệnh cho bà ta, các anh có ý gì?”
Mọi người đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính, ý anh là sao? Sao người này lại không bị bệnh?”, Thượng Quan Linh cau mày, lạnh lùng hỏi.
“Vợ trang chủ đã thành ra bộ dạng này rồi sao có thể không bị bệnh? Này, tôi khuyên cậu không biết thì đừng khoe mẽ, đừng làm trò cười, nếu không chỉ trở thành trò hề cho thiên hạ thôi”.
Lý Vinh Sinh hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.
“Trò hề cho thiên hạ? Tôi thấy y thuật của các ông đều không tốt mới đúng”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói sao?”
Lý Vinh Sinh nổi giận, đang định cãi lại.
Nhưng lúc này Cổ Chung Minh bỗng cất tiếng.
“Bác sĩ Lý, đừng nóng giận, nghe cậu ta phân tích đi”.
Cổ Chung Minh đưa mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Chắc cậu cũng biết đây là đâu, cũng biết chúng ta là ai, nhìn từ bên ngoài vợ trang chủ sống dở chết dở, chắc chắn chịu đau đớn và giày vò, nhưng cậu lại nói không có bệnh, vậy thì hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Lâm Chính từ tốn chỉ vào bóng người phía sau bức màn, nói: “Chắc mọi người cũng đã nhìn thấy gương mặt của người lúc nãy nhỉ?”
“Dĩ nhiên”.
“Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện này, thiếu trang chủ đã nói không cho phép nhìn dáng vẻ của mẹ cậu ta nhưng cậu lại bỏ ngoài tai lời thiếu trang chủ nói, tự ý đẩy bức màn ra, rốt cuộc cậu có mưu mô gì?”
“Rốt cuộc cậu có xem người ở sơn trang Quang Chiếu ra gì không hả?”
“Chẳng biết phép tắc gì cả”.
Mọi người đều lên tiếng chỉ trích.
Họ vốn dĩ không hài lòng về Lâm Chính, thấy anh làm ra chuyện như vậy thì sao có thể nhịn được?
“Linh Nhi, người cô tìm đến cũng không đáng tin quá rồi đấy nhỉ? Nếu vì chuyện này mà đắc tội với sơn trang Quang Chiếu thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao đây?”
Hoắc Phong không cảm xúc nói.
Thượng Quan Linh nhíu mày, không nói gì.
“Này, tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ đánh gãy hai chân anh, móc mắt anh ra”.
Dương Như Long hung dữ nói.
Lâm Chính cực kỳ bình thản, gạt tay Dương Như Long ra nói: “Anh trách tôi lén nhìn dáng vẻ của mẹ anh nhưng anh gạt chúng tôi thì có ý đồ gì?”
“Tôi gạt các anh cái gì?”
Lâm Chính đẩy Dương Như Long ra.
Dương Như Long nhận ra mình thế mà chẳng thể phản kháng lại sức lực của Lâm Chính, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ thấy anh lại đẩy bức bình phong ra lần nữa, để lộ ra dáng vẻ của vợ trang chủ.
Sau đó anh lấy châm bạc ra rồi châm vào mặt vợ trang chủ.
Gương mặt đáng sợ của vợ trang chủ bỗng chốc hồi phục như ban đầu.
“Đây chẳng phải là bản lĩnh gì hay cả, trong Đông y có không ít cách khiến vết thương ngoài da nhanh lành”.
Lý Vinh Sinh xem thường nói.
“Anh làm gì thế?”
Dương Như Long nổi giận, còn ngăn lại nhưng bị Cổ Chung Minh bên cạnh cản.
“Thiếu trang chủ, chúng ta xem thử người này có bản lĩnh gì”.
Cổ Chung Minh trầm giọng nói.
“Nếu hắn khinh nhờn mẹ tôi, tôi sẽ giết hắn”.
Mắt Dương Như Long lóe sáng, thấp giọng nói.
“Sao có thể nói chữa bệnh bình thường là khinh nhờn?”
Cổ Chung Minh nhíu mày hỏi.
“Đây…”
Dương Như Long không tiếp lời được.
Cổ Chung Minh đảo mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Dương Như Long.
Đến lúc này ông ta cũng nhận ra có gì không đúng.
Chỉ thấy Lâm Chính lại bình tĩnh lấy châm bạc trên mặt người phụ nữ xuống, sau đó lấy một cây châm bạc ra chặn lại ở cổ người phụ nữ, bình tĩnh nói: “Thiếu trang chủ, mẹ anh hoàn toàn không có bệnh gì cả, mà là giả vờ bị bệnh nặng, bây giờ chỉ cần đâm cây châm bạc này vào là bà ấy sẽ tỉnh lại ngay. Anh có muốn thử không?”