TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4082 “LÀM PHIỀN RỒI”.

Nghe thấy thế, ánh mắt Dương Như Long càng lộ ra vẻ hoảng loạn.

“Tôi không biết rốt cuộc mục đích của các người là gì mà lại để một người không có bệnh giả vờ thành bị bệnh nặng, nhưng cũng không quan trọng, tôi chỉ mong anh có thể giữ lời hứa với cô Thượng Quan Linh và Bắc Cảnh Tư”.

Lâm Chính bình thản nói, vừa dứt lời anh định đâm châm bạc vào cổ người phụ nữ.

“Dừng tay!”

Dương Như Long cũng không kiềm chế được cơn giận hét lên, lao lên trước nắm chặt lấy cổ tay Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày.

“Anh không muốn cứu mẹ anh nữa à?”

“Cút ra ngoài cho tôi”.

Dương Như Long đẩy Lâm Chính ra gầm lên: “Người đâu”.

“Có”.

Rất nhiều cao thủ sơn trang Quang Chiếu bước vào.

Mọi người đều rút kiếm ra chĩa vào Lâm Chính.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Thiếu trang chủ, anh làm thế là sao?”

Thượng Quan Linh nói.

“Người này khinh nhờn mẹ tôi, không thể tha! Tôi phải giết hắn để lấy lại danh dự cho mẹ tôi”.

Dương Như Long gào lên, sau đó muốn ra tay.

“Khoan đã”.

Thương Quan Linh lập tức hét lên.

“Cô Thượng Quan, cô cũng muốn nhúng tay vào chuyện này à?”

Dương Như Long lạnh lùng nói.

“Thiếu trang chủ, người này được tôi mời đến để chữa bệnh cho mẹ anh, cho dù y thuật của anh ta như thế nào, có cứu được mẹ anh hay không thì ít nhất anh ta cũng đã cố gắng hết sức. Anh ta cũng xem như là khách của sơn trang Quang Chiếu, lẽ nào phải làm thế thật ư?”

Thượng Quan Linh hừ một tiếng.

Dương Như Long biến sắc, chần chừ một lúc rồi lạnh lùng nói: “Thế theo ý của cô Thượng Quan, tôi nên xử lý người này thế nào?”

“Mặc dù người này mạo phạm đến sơn trang anh, nhưng anh ta có ý tốt, mong thiếu trang chủ khoan dung, đuổi người này đi là được”.

Thượng Quan Linh nói.

Dương Như Long đảo mắt, gật đầu: “Được, tôi nể tình Bắc Cảnh Tư các cô, tôi không động đến người này, cô bảo hắn cút đi”.

Thượng Quan Linh thầm thở phào, nhìn Lâm Chính khàn giọng nói: “Lâm Chính, anh về trước đi”.

“Cô Thượng Quan…”

“Về đi!”

Thượng Quan Linh nghiêm giọng nói, vẻ mặt không cho phép cãi.

Lâm Chính nhíu mày, sau đó nói: “Được, nếu đã thế thì tôi đi trước”.

Dứt lời, Lâm Chính lấy một tấm chi phiếu một triệu tệ ra đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Thấy thế Dương Như Long thầm thở phào, lập tức vẫy tay bảo người dựng bức bình phong lên.

“Bây giờ mời các vị tiếp tục khám chữa bệnh cho mẹ tôi”.

Dương Như Long nói.

Mọi người không nói gì nữa.

“Sao thế? Tên tuổi của các vị đều rất nổi tiếng mà cũng nam bắc đều vô phương cứu chữa sao? Tôi nghĩ cho dù không chữa khỏi cũng nên đi xem một chút, ít nhất cũng cho tôi một ít kinh nghiệm, để sau này tôi có thể nói rõ tình hình khi tôi tìm được bác sĩ khác chứ”.

Dương Như Long nói.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được thôi, nếu thiếu trang chủ đã nói thế thì chúng ta xem thử, nhưng nói trước, ngay cả ông Cổ cũng không có cách chữa, đa phần chúng tôi cũng không thể làm gì được”.

“Được”.

Được anh ta cho phép, mọi người bước đến kiểm tra.

Dĩ nhiên họ vẫn phải che mắt lại.

Thế nhưng cho dù là ai, sau khi đến kiểm tra cũng đều lắc đầu.

“Không kiểm tra ra được gì cả”.

“Hoàn toàn không có dấu tích gì”.

“Tôi chưa từng khám cho bệnh nhân nào kỳ lạ như vậy”.

“Thiếu trang chủ, xem ra mọi người đều bất lực, thật xin lỗi”.

Thượng Quan Linh hít sâu một hơi, hơi cúi người xuống nói.

Vốn dĩ cô ta hy vọng những người mình dẫn đến có thể chữa khỏi bệnh cho vợ của trang chủ, để sơn trang Quang Chiếu nợ ơn Bắc Cảnh Tư, giúp Bắc Cảnh Tư hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.

Không ngờ lại việc sắp thành lại thất bại.

“Không sao, căn bệnh quái lạ của mẹ tôi đã làm khó rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, tôi cũng không bất ngờ lắm về tình trạng này”.

Dương Như Long bình tĩnh nói: “Nếu các vị không thể chữa được cho mẹ tôi thì tôi cũng không giữ các vị lại nữa, mời các vị đi cho, đừng làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi”.

“Làm phiền rồi”.

“Tạm biệt”.

Mọi người chắp tay lại đều chuẩn bị đi.

Nhưng lúc này.

Phụt!

Tiếng nôn ra máu vang lên.

Sau đó vợ trang chủ nằm trên giường bỗng nôn ra ngụm máu, cả người co giật.

“A!”

“Thiếu trang chủ, bà chủ… hình như sắp không xong rồi”.

Các nữ giúp việc đều hét lên.

Dương Như Long biến sắc chạy đến phía sau bức màn nhìn, sau đó hét lên: “Đều đứng lại cho tôi”.

Mọi người sững sờ, nhìn về phía bức bình phong.

Chỉ thấy vẻ mặt Dương Như Long dữ tợn nói: “Các người đã làm gì mẹ tôi thế?”

Đọc truyện chữ Full