“Linh Nhi, tôi chưa từng trung thành với cô, thì sao có thể phản bội cho được?”
Hoắc Phong thản nhiên cười nói.
“Vì sao? Anh là người của Bắc Cảnh Tư, sao anh có thể cấu kết với người của sơn trang Quang Chiếu? Các người… rốt cuộc các người có âm mưu gì?”
Thượng Quan Linh cắn răng hỏi.
Hoắc Phong lắc đầu, dường như không muốn giải thích, hắn nhìn Dương Như Long.
Dương Như Long mỉm cười, lập tức quát lên: “Đưa tất cả đi!”
“Tuân lệnh!”
Bọn thị vệ áp giải đám bác sĩ và Thượng Quan Linh ra ngoài.
Ngoại trừ Thượng Quan Linh, tất cả mọi người dường như không có năng lực chống cự, toàn bộ đều bị bắt lại.
Không ai ngờ, đến khám bệnh một chuyến, vậy mà lại trúng vào cạm bẫy thế này.
Thượng Quan Linh bị thương rất nghiêm trọng, không thể nào phản kháng nổi.
Mọi người nhanh chóng bị nhốt vào phòng chứa củi, bị trông coi chặt chẽ.
“Cũng coi như kết thúc rồi, thiếu chút nữa đã bị tên nhóc họ Lâm lúc nãy làm hỏng chuyện!”
Thấy mọi chuyện đã tiến hành theo kế hoạch, Dương Như Long thở phào nhẹ nhõm, anh ta thản nhiên cười nói.
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc, bây giờ các người bắt giữ được Thượng Quan Linh, hoàn toàn có thể dùng cô ta làm con tin, đòi lợi ích từ Bắc Cảnh Tư”.
Hoắc Phong nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, chuyện này nên cảm ơn anh Hoắc! Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, anh Hoắc, anh muốn có lợi ích gì trong chuyện này vậy?”
Dương Như Long híp mắt nói: “Bỗng dưng hiến kế cho chúng tôi, phản bội Bắc Cảnh Tư, dường như anh đã hy sinh hết tất cả, anh muốn gì từ sơn trang Quang Chiếu chúng tôi?”
“Tôi sao?”
Hoắc Phong lắc đầu: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn một người!”
“Thượng Quan Linh đúng không?”
“Không sai!”
Vẻ mặt Hoắc Phong bình tĩnh.
“Ha ha ha, xem ra anh Hoắc cũng là người si tình! Nói cũng phải, Thượng Quan Linh kia quả thật là quốc sắc thiên hương, nếu không phải anh Hoắc thích cô ta thì tôi cũng muốn thu nạp đấy!”
Dương Như Long cười ha ha, ánh mắt lóe lên vẻ hèn mọn.
Dùng loại thủ đoạn này để có được một người phụ nữ, cho dù là anh ta cũng cảm thấy vô liêm sỉ.
Nhưng hai bên có quan hệ hợp tác, Dương Như Long không tiện nói nhiều.
“Đợi một lát, chuẩn bị cho tôi một căn phòng, sau đó đưa Thượng Quan Linh đến chỗ tôi, hiểu chưa?”
Hoắc Phong vuốt quần áo, thản nhiên nói.
“Lát nữa à? Bây giờ anh Hoắc không đi luôn sao?”
Dương Như Long nghiền ngẫm.
“Tôi muốn dùng tạm phòng luyện đan của các người để luyện chế một loại thuốc”.
“Ha ha ha, tôi hiểu rồi, hợp tu! Hợp tu ấy mà! Chậc, chậc, chậc. Nếu được anh Hoắc có thể dạy tôi vài bộ thuật hợp tu không! Nghe nói khi sử dụng sẽ vô cùng sung sướng, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị ấy”.
Dương Như Long híp mắt nói.
Hoắc Phong liếc nhìn, không quan tâm đến anh ta nữa, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một người của sơn trang gấp gáp chạy đến.
“Thiếu trang chủ, không tốt rồi! Có người đến thăm hỏi!”
Người đó vội la lên.
“Có người đến thì có người đến, có gì mà tốt hay không tốt cơ chứ?”
Dương Như Long cau mày, bực bội nói: “Là ai đến?”
“Thần... Thần y Lâm ở Giang Thành!”
Người kia gấp gáp nói.
“Gì cơ?”
Dương Như Long vô cùng sợ hãi.
Hoắc Phong giật mình: “Sao người này lại đến đây?”
“Tôi cũng không biết!”
Vẻ mặt Dương Như Long rất khó coi.
Anh ta từng nghe đến thần y Lâm ở Giang Thành này.
Tuy rằng người này y thuật cao siêu, nhưng cũng là một hung thần.
Người chết trên tay người này e là còn nhiều hơn người được cứu....
“Anh tống cổ anh ta đi đi, đừng để anh ta phá hoại kế hoạch của chúng ta”.
Hoắc Phong u ám nói.
“Anh Hoắc, hay là anh đi với tôi đi, tôi sợ một mình tôi không ứng phó nổi”.
“Bố anh đâu?”
“Hiện giờ ông ấy không tiện tiếp khách...”
Hoắc Phong nghe vậy, thầm nghĩ, một lát sau bực bội nói: “Thôi được, tôi đi với anh!”
Nói xong, hai người nhanh chóng đi vào phòng khách.
Lúc này, Lâm Chính dùng thuật dịch dung, mặc tây trang thẳng tắp đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Hai người vừa đến, Lâm Chính đã nhìn họ.
“Ha ha, thần y Lâm của Giang Thành đích thân đến sơn trang, đúng là niềm vui bất ngờ, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này!”
Dương Như Long ôm quyền nói, liên tục hành lễ.
“Anh là ai?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi là Dương Như Long, thiếu trang chủ của sơn trang!”
“Còn người bên cạnh?”
“Anh ta...”
Dương Như Long sững sờ rồi cười nói: “Vị này chính là Hoắc Phong đại nhân của Bắc Cảnh Tư!”
“Bắc Cảnh Tư sao?”
Lâm Chính bình thản nói: “Tôi nghe người ta nói, anh và cô Thượng Quan Linh dẫn theo một đám bác sĩ đến sơn trang khám bệnh cho vợ của trang chủ, tại sao chỉ thấy anh, mà không thấy những người khác vậy?”
Vừa nói như vậy, sắc mặt hai người bỗng trở nên căng thẳng.
“Vì sao Thần y Lâm lại đến đây?”
Hoắc Phong yên lặng một lát, chuyển đề tài.
“Tôi được người ta nhờ vả đến đây”.
“Ai nhờ vả?”
“Một người bạn của tôi, cô ấy là bạn học của cô Thượng Quan Linh!”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ là cô Tô Nhu?”
Hoắc Phong cau mày, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Anh quen biết Tô Nhu sao?”
“Lúc trước tôi và Thượng Quan Linh đại nhân đến Giang Thành, đã từng gặp cô Tô Nhu”.
“Vậy sao? Vậy Thượng Quan Linh đang ở đâu?”
Lâm Chính hỏi thẳng.
“Thượng Quan Linh đại nhân à? Cô ấy... cô ấy có việc nên phải đi trước! Đúng rồi, có việc nên phải đi trước! Lát nữa sẽ quay lại, lát nữa sẽ về...”
Dương Như Phong vội vã cười nói, nhưng cái cớ lại rất qua loa.
Lâm Chính gật đầu, anh lập tức đứng lên nói: “Lần này tôi được người ta nhờ vả, tới đây vì hai chuyện, thứ nhất, chữa bệnh cho vợ của trang chủ. Thứ hai, bảo đảm an toàn cho cô Thượng Quan Linh! Người bạn này của tôi rất xem trọng cô Thượng Quan Linh, nếu có người làm tổn thương đến cô ấy, dựa vào tính cách của tôi, tôi sẽ băm kẻ đó thành trăm mảnh, nghiền xương thành tro!”
Dương Như Long vừa nghe thấy vậy, dường như trái tim sắp nhảy đến tận cổ họng.
Vẻ mặt Hoắc Phong u ám, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
“Được rồi, lát nữa cô Thượng Quan Linh trở về, hãy lập tức báo cho tôi biết, bây giờ, các người đưa tôi đến gặp vợ của trang chủ đi!”
Lâm Chính thản nhiên nói.
********
Mình up trước 3 chương, trong hôm nay mình sẽ up đủ 16 chương ạ