Lời này khiến mọi người không hiểu làm sao.
“Thiếu trang chủ, chúng tôi không làm gì cả! Chúng tôi chỉ đơn giản là chẩn đoán bệnh cho mẹ của anh mà thôi, chúng tôi không dùng thuốc cũng không hề châm cứu!”
Triệu Tĩnh sốt sắng nói.
“Nhưng mẹ tôi sắp không chịu được nữa rồi!”
“Chuyện này… có lẽ nào là do bệnh của bà ấy trở nặng?”
“Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi!”
Mọi người nôn nóng giải thích.
Nhưng Dương Như Long dường như không muốn nghe mọi người giải thích nữa, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi không muốn nghe những chuyện này, tóm lại là các người khiến mẹ của tôi ra nông nỗi này, hôm nay các người phải giải thích rõ ràng cho tôi, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng sợ hãi.
“Người đâu!”
“Có!”
Đám cao thủ đáp lời.
“Bắt những người này lại cho tôi!”
Dương Như Long quát lên.
“Dừng tay!”
Thượng Quan Linh quát lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu trang chủ, việc này cần phải điều tra lại, tại sao cứ qua loa kết luận chuyện này liên quan đến chúng tôi?”
“Mẹ tôi đã nôn ra máu sắp chết, như đèn đã cạn dầu, trước khi các người đến, bà ấy vẫn rất khỏe mạnh, còn cần điều tra cái gì nữa chứ? Nếu thật sự muốn điều tra, vậy các người phải đưa tay chịu trói trước!”
Dương Như Long nói.
“Anh…”
Thượng Quan Linh không biết nên nói gì mới được.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Phong, hy vọng Hoắc Phong có thể nói gì đó.
Nhưng Hoắc Phong cũng đang ngập ngừng, thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy thiếu trang chủ nói không sai! Chuyện này quả thật có liên quan đến chúng tôi, nghe theo sự sắp xếp của anh ấy cũng đúng”.
“Cái gì?”
Thượng Quan Linh giật mình, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra.
“Thiếu trang chủ, đây là âm mưu của cậu nhỉ!”
Ông Cổ vẫn luôn im lặng lập tức lên tiếng.
“Ông có ý gì?”
Dương Như Long ngạc nhiên, nhíu mày nói.
“Thật ra… vừa rồi người anh em họ Lâm này nói cũng đúng, mẹ cậu vốn dĩ không bị bệnh, cậu lừa chúng tôi đến đây, lại dùng mẹ cậu làm cái cớ, rồi dùng cớ này để bắt giữ chúng tôi, đúng không?”
Cổ Chung Minh trầm giọng nói.
“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì! Lấy cớ gì cơ? Ông già, tôi thấy ông chính là ông già hồ đồ!”
Ánh mắt Dương Như Long lóe lên sự bối rối, anh ta không nói chuyện vô nghĩa với Cổ Chung Minh nữa, lập tức hét lên: “Bắt toàn bộ lại cho tôi!”
“Vâng!”
Hiện trường lập tức rối loạn, đám người kia tiến lên bắt người.
Những bác sĩ này tay trói gà không chặt, sao có thể là đối thủ của người sơn trang Quang Chiếu?
“Trúng kế rồi!”
Sắc mặt Thượng Quan Linh u ám, vung tay quát lên: “Hoắc Phong, để tôi giết vào trong đó, anh bảo vệ những người này rời khỏi đây!”
“Được!”
Hoắc Phong thản nhiên nói.
Thượng Quan Linh lập tức giết về phía Dương Như Long.
Dương Như Long là thiếu trang chủ, chỉ cần bắt lấy anh ta, thì có thể lấy làm con tin để rời khỏi nơi này.
Đương nhiên không thể xem thường thực lực của Thượng Quan Linh, với tư cách là quân trấn Lôi Điện, chiêu thức của cô ta như tia sét, mạnh mẽ vang dội, tấn công Dương Như Long, đè ép đến nổi đối phương không thở nổi.
Rất tốt!
Khuôn mặt Thượng Quan Linh vui vẻ, xoay cổ tay, năm ngón tay nhanh nhẹn như vuốt bén, chụp thẳng đến cổ Dương Như Long.
Dương Như Long không kịp tránh né, sắp bị bắt lấy.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông.
Đùng!
Sau lưng đột nhiên có một chưởng đánh úp tới, hung hãn đánh lên lưng Thượng Quan Linh.
Phụt!
Thượng Quan Linh phun máu tươi, cô ta té mạnh xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến cô ta nhất thời không đứng lên nổi.
Đánh lén quá đột ngột, khiến cô ta không kịp đề phòng…
Dương Như Long nhân cơ hội xông về phía trước, lưỡi đao đặt lên chiếc cổ trắng nõn của Thượng Quan Linh.
Đôi mắt Thượng Quan Linh lạnh lẽo, nhìn Hoắc Phong.
Cô ta thấy đối phương chắp hai tay sau lưng, hờ hững đứng một bên.
“Anh… phản bội tôi sao?”