TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4104 NGƯỜI NÀY LÀ TỪ THIÊN?”

Nhìn thấy vết thương trên mặt Nhan Khả Nhi, tất cả đều nổi giận.

Nhan Khả Nhi theo Tần Bách Tùng học y thuật, là người được rất nhiều người trong học viện yêu quý. Mặc dù cô gái ít khi lộ mặt trước đám đông nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu trong học viện.

“Này, ngốc à, ông hỏi chúng mày đấy”.

Người đàn ông đầu trọc ngậm thuốc chửi lớn: “Con này đụng phải người của tao mà còn bắt người của tao xin lỗi. Mẹ kiếp, ông đây dễ ức hiếp chắc? Chúng mày cùng một hội đúng không. Bước tới đây, xin lỗi bạn gái của tao đi”.

“Rõ ràng là các người tông vào tôi trước, tôi cũng không hề ép cô ta phải xin lỗi. Là các người ép tôi xin lỗi, các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt.

“Con mồm thối này, dám lắm lời à”, cô gái kia tức giật quát ớn và tát cho Nhan Khả Nhi thêm một phát nữa.

Bốp...Tiếng tát vang lên giòn giã.

Đám đông tối mặt. Lâm Chính nín thở. Anh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vì vậy, chúng tôi xin lỗi...thì chuyện này xong đúng không?”

“Không thể nào, chúng mày phải bồi thường tổn thất tinh thần cho người phụ nữ của tao nữa. Tao cũng không cần nhiều tầm một triệu tệ là được”, người đàn ông cười lạnh.

“Vậy à?”

Lâm Chính nhìn hắn chăm chăm: “Anh là người ở đâu?”

“Sao thế, định điều tra hay gì?”

Gã đầu trọc hừ giọng: “ Khang Lăng của bang Thanh Long, nghe qua bao giờ không? Ông Long là đại ca của tao. Tao nói cho mày biết, chuyện ngày hôm nay không xử lý cho tao thì đừng hòng rời khỏi đây”.

Lâm Chính gật đầu: “Gọi Từ Thiên đưa một triệu tệ tiền mặt tới”.

“Vâng’, người bên cạnh gật đầu, lập tức gọi điện.

Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì dương dương tự đắc.

“Anh em, lần này gặp được con cừu béo rồi”

“Đại ca vạn tuế”.

“Đại ca, có phải là hơi ít khống? Chúng ta nên đòi 2 triệu tệ mới phải”.

“Đúng, em cũng thấy ít”, đám đằng sau cười ha ha.

“Đừng vội, lấy được 1 triệu tệ rồi tính. Lát nữa chúng ta kiếm cớ đòi thêm một khoản nữa

“He, thật không ngờ hôm nay lại may mắn vậy. Con bé này còn dám lắm mồm à. Hôm nay mà không xử lý các người thì tao đi bằng đầu”, cô gái kia cười nói.

Nhan Khả Nhi vừa sợ vừa tức. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm

“Chủ tịch”, Tần Bách Tùng định nói gì đó.

“Không vội”, Lâm Chính trả lời.

Đám đông gật đầu. Lâm Chính ở đây thì không tới lượt họ lên tiếng dù họ tức lắm. Từ Thiên nhanh chóng có mặt với một vali tiền.

“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Thiên bước vào.

“Lấy cho tao”.

Gã đầu trọc cướp vali tiền trong tay Lâm Chính, mở ra. Bên trong là những xấp tiền vô cùng mới.

Đám đông trố mắt.

“Khá lắm, mày biết điều đấy”.

Gã đầu trọc vui vẻ gật đầu và nheo mắt: “Có điều, đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần cho bạn gái tao, còn của tao vẫn chưa có”.

“Cần bao nhiêu nữa?”, Lâm Chính hỏi.

“Không nhiều, 2 triệu tệ. Dù sao cũng không thể ít hơn của bạn gái tao mà”, gã nói.

“2 triệu tệ à? Được”

Lâm Chính gật đầu, giả bộ suy tư: “Hay là tôi đưa cho anh luôn 20 triệu tệ nhé. Tôi thấy đám anh em phía sau anh cũng cần được bồi thường đấy. Thanh toán một lần cho rồi”.

“Mày nói thật chứ”, gã đầu trọc bàng hoàng trong sự vui mừng.

Thế nhưng cô gái thấy có gì đó không ổn bèn nói: “Honey, người này vô lý quá sợ rằng không phải người tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hỏi xem đối phương là ai trước đã”.

“Sợ gì chứ? Là một thằng ngốc nhiều tiền thôi mà. 20 triệu tệ, mỗi người được hơn một triệu tệ, em không muốn sao?”

Gã đã bị hoa mắt vì tiền nên đâu nghĩ được gì nữa. Cô gái kia chau mày,không nói thêm gì.

“Tôi sẽ chuẩn bị tiền, nhưng số tiền lớn mà bị người khác dòm ngó thì không hay. Hay là thế này, bảo người của bang Thanh Long tới hộ tống các anh rời đi thì thế nào?”

“Điều này...không cần đâu”, gã đầu trọc giật mình.

“Sao lại không cần”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên: “Ông có biết Khang Lăng - người của bang Thanh Long không?”

“Biết ạ”.

Từ Thiên gật đầu: “Tuần trước người này vừa tới hỏi thăm tôi, có gặp vài lần”.

“Vậy được, gọi điện thoại bảo bang chủ tới, tôi cho bang chủ của họ nửa tiếng. Không tới đúng giờ thì họ chịu trách nhiệm”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên lập tức gọi điện. Gã đầu trọc trố mắt: “Mày...là ai? Sao biết bang chủ của bọn tao?”

“Tôi giới thiệu nhé, đây là Tần Bách Tùng, nghe qua bao giờ không?”

“Tần Bách Tùng, viện trưởng của học viện Huyền Y Phái sao”, gã tái mặt.

“Người này tên Long Thủ”.

“Phó viện trưởng”

“Người này là Từ Thiên?”

“Từ Thiên của Dương Hoa...ô, thế không phải cùng tên thôi à”, gã run rẩy, vội vàng lùi lại như ý thức được tình hình.

Lâm Chính giới thiệu hết lượt những người trong phóng. Tất cả đều là tầng lớp cấp cao của học viện.

“Vậy mày...là ai?”, gã run lẩy bẩy.

“Anh đoán xem tôi là ai”, Lâm Chính vứt đầu thuốc xuống đất.

“Vừa nãy người đó gọi anh là chủ tịch..lẽ nào anh là thần y Lâm?”, cô gái nói.

“Đoán đúng rồi”, anh trả lời.

Dứt lời, cô gái ngồi phịch ra đất. Gã đầu trọc cũng như người mất hồn. Bọn họ không ngờ mình giẫm phải đinh.

“Chủ tịch, chúng tôi không phải người của Giang Thành, có mắt như, mù mạo phạm tới cậu, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”, gã đầu trọc vội quỳ xuống, gào khóc.

“Không vội, đợi bang chủ của các người tới đi”, Lâm Chính đáp.

“Chủ tịch, cậu định xử lý bang Thanh Long sao? Nếu vậy thì bọn họ xong đời rồi”, Từ Thiên nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Một bang Thanh Long thì...vô vị quá, nếu như xử lý toàn bộ vành đai màu xám của Long Quốc thì sao?”

Dứt lời Từ Thiên hóa đá.

Đọc truyện chữ Full