Từ Thiên đương nhiên hiểu ý của Lâm Chính. Thống nhất toàn bộ vành đai xám của Long Quốc sao?
Đây là một suy nghĩ táo bạo tới mức nào chứ? Từ Thiên có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nếu là trước đây thì cùng lắm là ông ta mơ có được Giang Thành. Đối với Từ Thiên thì ông ta đã mất đi đam mê theo đuổi ước mơ rồi.
Lâm Chính xuất hiện, chỉ mới vài năm thôi mà anh đã thần phục được vô số người ở Giang Thành.
Giờ Lâm Chính nhắm tới toàn bộ Long Quốc...Từ Thiên bỗng cảm thấy tim đập mạnh.
“Sao thế? Làm được không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Nếu có chủ tịch hỗ trợ thì không thành vấn đề”, Từ Thiên nói
“Vậy được, ông đi xử lý đi”.
Lâm Chính gật đầu rồi nói tiếp: “Các vị, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng, chúng ta uống tiếp thôi”.
“Được”, đám đông cười.
Bầu không khí rõ ràng là không bằng trước đó. Lâm Chính xoa vết thương trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.
Cứ thế nửa tiếng trôi qua. Rầm! Một đám người vội vàng đẩy cửa bước vào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên xăm mình và đeo vòng vàng ở cổ. Người đàn ông trố tròn mắt khi thấy gã đầu trọc quỳ gối. Sau đó ông ta nhìn Lâm Chính và lao lên đạp mạnh vào gã đầu trọc.
“Thứ chó má này. Có mắt như mù à? Dám làm loạn ở Giang Thành, mày chán sống rồi hay gì?”
Người đàn ông trung niên đấm gã đầu trọc túi bụi khiến gã la hét om sòm. Cho tới khi gã sứt đầu mẻ trán, máu me be bét thì ông ta mới dừng lại: ‘Thần y Lâm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong cậu tha thứ. Tôi xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?”
“Sao thế? Sao không tiếp tục đi”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm còn đánh nữa thì sẽ mất mạng mất”, người đàn ông thận trọng nói.
“Mất mạng à?”
Anh nhìn gã đầu trọc: “Ông đang nghi ngờ y thuật của tôi hay gì?”
Người đàn ông giật mình, vội cười: “THần y Lâm, ai dám nghi ngờ y thuật của cậu chứ. Chúng tôi là người thường, đâu hiểu được”.
“Không hiểu thì để tôi dạy ông”, Lâm Chính bước tới nhìn Từ Thiên: “Điều tra chưa?”
“Rồi ạ”, Từ Thiên lấy ra tài liệu, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn rồi đặt tài liệu qua một bên
“Ông có biết Từ Thiên không?”, anh hỏi.
“Sao có thể không biết chứ. Đại danh của Từ Thiên, cả cái nước này biết mà”, người đàn ông mỉm cười.
“Từ Thiên lúc trước cũng thuộc về vành đai xám. Nhưng ông ta chưa bao giờ làm những việc như ông. Vì tiền mà các người cái gì cũng làm được. Giết người, bắt cóc,đánh bạc...còn gì mà các người không làm?”
“Giờ tới địa bàn của tôi mà các người còn định lừa bịp à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy thì tôi không nương tay nữa nhé”.
Người đàn ông trung niên tối mặt: “Thần y Lâm, cậu...định làm gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ phất tay. Từ Thiên lập tức hô lớn. Ngay lập tức có rất nhiều bóng hìn lao vào phòng khống chế người của bang Thanh Long.
Người đàn ông trung niên bàng hoàng. Thuộc hạ của ông ta đưa tay vào trong túi áo. Rõ ràng bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Thế nhưng một giây sau.
Một bóng hình khác lướt tới. Đám đông giật mình, họ bỗng thấy tay mình trống trơn, ngược lại trước mặt Từ Thiên là một lô súng do bóng hình kia cướp được.
Người của bang Thanh Long trố mắt.
“Thần y Lâm...cậu..thật sự muốn tiêu diệt hết chúng tôi sao?”, người đàn ông trung niên run rẩy.
“Đối với các người thì cần gì phải nương tay", Lâm Chính nói.
“Cậu...”
Người đàn ông mím môi, gầm lên: “Cậu gọi tôi tới Giang Thành để tổ chức tiệc Hồng Môn sao? Thật không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại bỉ ổi như vậy Tôi không phục”.
“Không phục thì ông muốn thế nào”, anh nói.
“Có giỏi thì cậu để tôi về để bang Thanh Long đấu với Dương Hoa một trận hẳn hoi chứ dựa vào thủ đoạn thế nào thì nào phải đấng anh hùng?”, ông ta chửi.
“Khích tướng à?”, Lâm Chính lắc đầu: “Dù hơi hèn nhưng tôi đồng ý. Tôi sẽ cho ông cơ hội. Ông có thể về chuẩn bị. Ngày mai bắt đầu, Dương Hoa sẽ ra tay với bang Thanh Long. Tốt nhất là ông nên có ngàn kế sách để đối phó, nếu không kết cục sẽ vô cùng thê thảm đấy”.
“Vậy chúng ta cứ đợi đi”, người đàn ông bặm môi, quay người chạy ra khỏi phòng.