Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận!
Nhưng ngặt nỗi đối phương có hai tông sư, bọn họ tức mà không dám nói, chỉ có thể đau khổ trơ mắt ra nhìn.
Nếu đánh nhau thật, không thắng được thì chớ, sợ rằng tổn thất không chỉ là đôi chân của gia chủ Hàn.
Nhưng nếu trơ mắt nhìn gia chủ Hàn bị chặt hai chân...
Thì quá nhục nhã!
Làm sao bây giờ?
Bọn họ vô kế khả thi!
Từng đôi mắt chỉ có thể nhìn gia chủ Hàn gần như sắp ngất đi.
"Tao liều mạng với mày!".
Hàn Bộ Vĩ bò dậy, gầm lên một tiếng, lao về phía gã mặt sẹo.
Nhưng hắn vừa lại gần, đã bị một tông sư tung chưởng đánh tới.
Bốp!
Lồng ngực Hàn Bộ Vĩ trúng chưởng, phun ra máu tươi, ngã gục xuống đất.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, khó nhọc bò dậy, định tiếp tục xông tới.
"Bộ Vĩ! Dừng tay... Mau dừng tay..."
Gia chủ Hàn cố gắng kêu lên.
Giọng nói vô cùng yếu ớt.
Người nhà họ Hàn cũng vội vàng kéo Hàn Bộ Vĩ lại, ngăn cản hắn làm chuyện dại dột.
"Nghe đây, người nhà họ Hàn không được làm càn, không có lệnh của tôi, tất cả đứng yên tại chỗ cho tôi. Ai còn hành động khinh suất thì sẽ không còn là người nhà họ Hàn nữa!".
Gia chủ Hàn khàn giọng nói, giọng nói cũng trở nên run rẩy, hiển nhiên nỗi đau đớn ở chỗ bị chặt khiến ông ta không thể chịu nổi.
Sắc mặt của gã mặt sẹo lạnh tanh, giơ dao lên.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát.
Nhưng đúng lúc gã mặt sẹo định ra tay, thì một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía âm thanh.
Chỉ thấy một đám người tiến vào.
Dẫn đầu là một cô gái sắc mặt lạnh lùng, tô son đỏ chót.
Cô gái khoảng 30 tuổi, tóc dài, ánh mắt lạnh tanh, khí thế hùng hổ xông vào.
"Phan Mạt?".
Có người kêu lên thất thanh.
Người nhà họ Hàn vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Phan?".
Gã mặt sẹo liếc nhìn người đến, lông mày nhíu lại.
"Người nhà họ Hàn giao cho tôi!".
Phan Mạt lạnh lùng nói.
"Cô Phan, nhà họ Hàn chúng tôi... trước giờ không thù không oán với nhà các cô... Tại sao... cô lại làm vậy?".
Gia chủ Hàn yếu ớt kêu lên.
Tuy người nhà họ Hàn đã tạm cầm máu cho ông ta, nhưng nếu không đưa đến bệnh viện thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Đừng nhiều lời nữa!".
Phan Mạt chẳng buồn giải thích với ông ta, nói với gã mặt sẹo: "Mau dẫn người của anh cút đi, đám người nhà họ Hàn này thuộc về tôi. Nếu còn dám ra tay thì đừng trách tôi không khách sáo".
"Cô Phan, chắc không phải cô muốn bảo vệ những người này đấy chứ?".
Dường như gã mặt sẹo nhận ra gì đó, nhíu mày nói.
"Mặc kệ tôi! Tôi bảo các anh cút thì cút ngay cho tôi! Nếu còn nhiều lời thì đừng trách!".
Dứt lời, có ba người mang theo khí tức kinh người đi từ sau lưng Phan Mạt ra.
Ba người này hơn 50 tuổi, khí tức cuồn cuộn, hai tay đầy vết chai.
Vừa nhìn đã biết là người thường xuyên luyện võ.
"Lại là tông sư?".
"Hơn nữa... còn tận ba người!".
"Chắc là nhà họ Phan dẫn hết những tông sư có thể mời được đến đây rồi!".
"Nhà họ Phan và nhà họ Hàn thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?".
Một số người thầm nhíu mày.
"Cô Phan, tại... tại sao cô lại làm vậy?".
Cô của Hàn Bộ Vĩ là Hàn Hồng lắp bắp hỏi.
"Tuy nhà họ Phan chúng tôi và nhà họ Hàn các bà không có quan hệ gì, nhưng tôi kính phục cách làm người của Hàn Lạc. Tuy trước kia anh ta làm không ít chuyện hoang đường, nhưng anh ta đã hi sinh vì nước. Nếu đã là hi sinh vì nước thì nhà họ Phan chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được".
Phan Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Hồng và gã mặt sẹo: "Bây giờ tôi hỏi các anh một câu, có cút hay không?".
Người của hai bên đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu cố đánh thì hai chọi ba cũng không có ưu thế.
"Cô Phan, tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kĩ, nhà họ Phan các cô muốn đối đầu với nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương sao? Cô nghĩ nhà họ Phan có thực lực này không?".
Ninh Hồng lạnh lùng nói.
Sắc mặt Phan Mạt rất khó coi, chần chừ một lúc rồi cắn răng đáp: "Vậy thì sao chứ? Nhà họ Phan chúng tôi không thẹn với lòng, nếu đã đến đây thì lý nào lại rút lui?".
"Cô..."
Ninh Hồng vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh tanh.
"Cút ngay cho tôi!".
Phan Mạt gầm lên.
Ai nấy đều đanh mặt lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
"Phan Mạt, cô lớn lối quá nhỉ?".
Dứt lời, lại một đám người tiến vào cửa nhà họ Hàn.
Đám Hàn Bộ Vĩ và Hàn Hồng đưa mắt nhìn, ai nấy ngây ra như phỗng.
Gia chủ Hàn ngước mắt lên nhìn, sau đó nhắm chặt mắt lại, thở hắt ra.
"Xem ra trời muốn diệt nhà họ Hàn ta rồi..."