Người đến là một ông lão gần 60 tuổi, đầu tóc bạc trắng, để chòm râu dê.
Ông ta mặc Đường trang, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng.
Người này tên Trương Yên Bình, từng là trưởng lão của một tông môn lánh đời, sau đó bị trục xuất, ông ta đến Yên Kinh, tự mở võ quán, thu nhận một đám môn đồ đệ tử, thành lập thế lực của riêng mình, vô cùng ngang ngược.
Từng bị Hàn Lạc giáo huấn một trận.
Trương Yên Bình có võ công rất cao, ngay cả Hàn Lạc cũng không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng do Hàn Lạc có thân phận là thống soái cấp Thiên, nên Trương Yên Bình không dám giao đấu với hắn.
Nếu không tội danh ẩu đả thống soái cấp Thiên cũng đủ để chính quyền tống ông ta vào tù.
Do sự chèn ép của Hàn Lạc nên mấy năm nay Trương Yên Bình sống rất không thoải mái.
Bây giờ Hàn Lạc chết trận, Trương Yên Bình xuất hiện thì chắc chắn là để xả cục tức của mấy năm nay.
Sắc mặt của người nhà họ Hàn rất khó coi, biết tình hình vô cùng gay go.
Có Trương Yên Bình ra tay, chỉ dựa vào Phan Mạt thì chắc chắn không thể áp chế được.
“Nhóc con mà cũng dám lớn lối ở đây? Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ phế ba tông sư chó chết đằng sau cô!”.
Trương Yên Bình nheo mắt cười nói.
“Ông… Trương Yên Bình! Ông dám động đến người nhà họ Hàn? Ông không sợ người của chính quyền ra tay với ông sao?”.
Phan Mạt mắng.
“Tôi động đến người nhà họ Hàn lúc nào? Tôi chỉ động đến cô thôi mà!”.
Trương Yên Bình nhún vai, chẳng hề sợ hãi.
Dù sao đã có đám người không sợ chết là gã mặt sẹo ra tay, ông ta chỉ cần dẹp sạch chướng ngại cho gã là được.
Hàn Lạc hi sinh vì nước, lúc này ai dám bỏ đá xuống giếng thì sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Thế nên dù người của thế lực nào, hoặc là tìm lý do danh chính ngôn thuận, hoặc là để người khác ra tay, chứ tuyệt đối không đích thân ra mặt.
Sở dĩ bọn họ gấp gáp muốn ra tay như vậy cũng là vì sợ nhà họ Hàn chạy mất.
Dù sao sau cái chết của Hàn Lạc, thì nhà họ Hàn cũng giống như một cái cây đại thụ bị đổ.
Bọn họ chắc chắn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh.
Nếu bây giờ không trả thù, để nhà họ Hàn cao chạy xa bay thì chẳng phải lực bất tòng tâm sao?
Phan Mạt há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Cô Phan, đại ân đại đức của cô… người nhà họ Hàn chúng tôi xin khắc ghi trong lòng. Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Mời cô về đi, để chúng tôi tính toán hết nợ nần với bọn họ”.
Gia chủ Hàn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Phan Mạt trầm mặc.
Thực ra cô ta cũng đang do dự.
Với tình hình bây giờ, cô ta vốn không bảo vệ được nhà họ Hàn.
Cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa, nếu không kéo nhà họ Phan xuống nước thì mất nhiều hơn được.
“Gia chủ Hàn, thực sự rất xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Sắc mặt Phan Mạt thờ ơ, nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu nhà họ Hàn chúng tôi có thể vượt qua được kiếp nạn này, thì chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp nhà họ Phan”.
Gia chủ Hàn cười chua chát.
Ông ta đã thông suốt rồi.
Phan Mạt không nói gì nữa.
“Bố…”
Hàn Bộ Vĩ đau khổ quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa.
Người nhà họ Hàn khóc òa lên.
Gia chủ Hàn đưa mắt nhìn tấm ảnh đen trắng của Hàn Lạc trên linh đường, sự bi ai trong lòng trào dâng, thậm chí còn khiến ông ta quên mất vết thương trên người. Ông ta không kiềm chế được nữa, cũng thất thanh khóc rống lên.
“Này, vừa nãy các cậu định làm gì thì làm tiếp đi, đừng để chúng tôi chờ lâu!”.
Trương Yên Bình gọi gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo gật đầu, nhìn gia chủ Hàn, chần chừ một lát rồi vẫn cầm dao đi tới.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai có thể cho tôi ba nén hương không?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tên nào mù mắt mà còn muốn thắp hương vào lúc này vậy?
Bọn họ đổ dồn mắt nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đi từ ngoài cửa vào, tiến về phía linh đường.
Đồng tử của Hàn Bộ Vĩ run rẩy, ngây người ra nhìn bóng lưng kia.
Người kia đứng trước quan tài, trầm ngâm một lúc lâu rồi quay đầu lại nói: “Hàn Bộ Vĩ, hương đâu?”.