"Người này là ai mà to gan vậy. Không hiểu rõ tình hình bây giờ hay gì?”
“Não có vấn đề à?”
“Đến cả Phan Mạt còn bị ép lui mà gã này dám thắp nhang cho Hàn Lạc sao? Sợ rằng đến chết cũng không biết vì sao lại chết”.
Đám đông nhìn chăm chăm bóng hình. Họ xì xầm, nghị luận bàn tán.Người nhà họ Hàn thì ngạc nhiên.
“Bộ Vĩ, còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa hương cho cậu Lâm đi”, gia chủ nhà họ Hàn là người đầu tiên kịp phản ứng, bèn gầm lên.
Hàn Bộ Vĩ giật mình, vội vàng bò dậy, khập khiễng đi lấy hương. Hắn lấy ra ba cây, cung kính đưa cho Lâm Chính.
“Anh...Lâm...này...”, đôi mắt hắn đỏ au, hắn nghẹn ngào.
Lâm Chính nhận lấy. Anh im lặng sau đó khấn vái và cắm hương lên..
“Anh trai anh chết không đáng”, Lâm Chính nói.
“Anh tôi dũng cảm. Lần này không chịu khuất phục. Người sống sót duy nhất trở về nói rằng anh ấy yểm trợ cho những người khác, nếu không thì người kia cũng không thể nào trở về được. Anh Lâm, anh trai tôi không hề khiến anh thất vọng”, Hàn Bộ Vĩ rơi nước mắt.
Lâm Chính nhìn quan tài hồi lâu: “Là tôi đã khiến cho Long Quốc mất đi một thống soái thiên cấp. Là tôi đã để Hàn Lạc lên tiền tuyến..”
“Anh Lâm, không thể trách anh được. Anh trai tôi cũng luôn muốn như vậy mà để còn lấy công chuộc tội. Lần trước sau khi anh ấy bỏ chạy thì luôn có tâm ma, lần này anh ấy lựa chọn ở lại, anh ấy không còn thấy áy náy nữa. Đó là lựa chọn của anh ấy”.
Hàn Bộ Vĩ quỳ trước linh bài, gào khóc. Lâm Chính nín thở, khẽ vỗ vai hắn rồi quay qua nhìn đám đông bên ngoài. Anh nhìn chân bị gãy của gia chủ và nói: “Mọi người vào thắp hương đi”
Đám đông cảm thấy kỳ lạ.
“Anh là người nhà họ Hàn sao?”, Ninh Hồng nheo mắt, mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy là bạn của nhà họ Hàn”.
“Coi như”.
“Vậy tôi khuyên anh một câu mau cút, đừng làm loạn, nếu không ngày mai anh sẽ không thấy cả mặt trời đấy”, Ninh Hồng cười lạnh.
Lâm Chính chậm rãi bước về phía hắn.
Ninh Hồng giật mình, vô thức lùi về sau: “Anh định làm gì?”
“Anh...là ai?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Tôi là Ninh Hồng, Ninh Hồng nhà họ Ninh”.
“Là bạn của nhà họ Hàn à?”
“Coi như”, Ninh Hồng hừ giọng.
“Nếu đã là bạn thì thắp hương đi”.
“Sao? Anh ra lệnh cho tôi đấy hả? Tôi không làm đấy thì làm sao?”, Ninh Hồng nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp lấy vai hắn, dí vào trong linh đường. Ninh Hồng không kịp phản ứng. Hắn quỳ phụp xuống.
“Á”, hắn đau đớn kêu gào.
“Bộ Vĩ, lấy ba cây hương”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, Hàn Bộ Vĩ lau nước mắt, lập tức lấy ba cây hương, đưa tới.
“Anh chán sống rồi”.
Ninh Hồng tức giận, gầm lên với Lâm Chính: “Anh dám động vào tôi? Tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn”.
Nói xong hắn vứt ba cây hương xuống đất. Lâm Chính nhìn ba cây hương, sau đó anh lấy điện thoại ra đưa cho Ninh Hồng.
“Gọi cho nhà anh đi”
“Làm gì”, Ninh Hồng giật mình, không hiểu Lâm Chính làm gì.
“Bảo người nhà tới lấy xác”, Lâm Chính đáp.