Ông Khương tên thật là Khương Cường, nghe nói tổ tiên từng trà trộn ở vùng đất màu xám.
Mặc dù Khương Cường không ở vùng đất màu xám nhưng có liên hệ với ông lớn ở vùng đất màu xám, có mối quan hệ rất tốt, nhiều người không dám đắc tội.
Nhưng dù sao đây cũng là Yên Kinh, vùng đất màu xám cũng khó lăn lộn.
Thế nên sức ảnh hưởng của ông Khương không bằng lúc trước.
Lúc trước e rằng ông ta cũng chẳng dám gặp mặt những nhân vật tầm cỡ như Lôi Phúc.
Hôm nay chỉ thấy đối phương thế mà lại đứng cạnh một người thanh niên.
Ông Khương biết người này không tầm thường.
“Chào Võ trưởng Lôi… Võ trưởng Lôi, vị này là?”
Ông Khương mỉm cười chạy đến, chào xong lại thận trọng nhìn Lâm Chính.
“Vị này là cấp trên của Hàn Lạc”.
Lôi Phúc không cảm xúc nói.
Nghe thế tim ông Khương run lên, đập thình thịch.
Ông ta chỉ biết Hàn Lạc bị cách chức, nhưng không nghĩ còn có người bao che.
Nếu là cấp trên của Hàn Lạc, vậy sự việc sẽ càng nghiêm trọng.
“Chuyện… chuyện này…”
“Là ông phái người đến đập nát linh đường của Hàn Lạc nhỉ?”
Lâm Chính hỏi.
“Đại nhân, hiểu lầm, đều là hiểu lầm”.
Ông Khương toát mồ hôi lạnh, vội xua tay.
“Lôi Phúc”.
Lâm Chính đứng dậy.
“Có”.
Lôi Phúc cung kính nói.
“Điều tra thông tin của người này”.
“Không cần tra nữa, tôi biết lai lịch của người này”.
Lôi Phúc chỉ nói ngắn gọn vài câu.
Ông Khương khiếp sợ cả người run rẩy.
Hóa ra ngoài mặt ông Khương không nhúng tay vào vùng đất màu xám, nhưng lại có hợp tác với ông lớn ở đó, vài vụ làm ăn buôn lậu đang phát triển mạnh mẽ…
Đám người mặt sẹo là tay sai của ông Khương.
Sở dĩ ông Khương hận Hàn Lạc như vậy là vì Hàn Lạc từng có lần nhìn thấu mánh khóe của ông Khương, dẫn đến vụ làm ăn của ông Khương thất bại, tổn thất ba mươi triệu tệ.
Số tiền này không nhiều với ông Khương.
Nhưng việc làm này khiến ông ta nổi giận.
Nhưng ngại thân phận của Hàn Lạc, ông ta cũng chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.
Bây giờ Hàn Lạc tử trận, tất nhiên ông ta bắt đầu tính sổ.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính phất tay, trầm ngâm một hồi rồi bình tĩnh nói: “Để chúng chôn cùng Hàn Lạc đi”.
“Cái gì?”
Ông Khương trợn to mắt, hoảng hốt nói: “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội”.
Nói rồi ông ta quỳ xuống điên cuồng dập đầu.
“Với tính tình này của ông thì không cần phải tha thứ”.
Lâm Chính nói: “Ông không giống mấy người Trương Yên Bình, bản chất của ông hung tàn hơn, càng không được tha thứ”.
“Đại… đại nhân…”
“Kéo xuống”.
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc đám người ông Khương bị lôi đi.
Sắc mặt ông Khương xám như tro.
“Khoan đã”.
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang.
Người lên tiếng là gã mặt sẹo.
“Anh muốn nói gì?”
Lâm Chính bình thản hỏi.
Gã mặt sẹo mím môi, khàn giọng nói: “Đại nhân, tôi biết khi mình bắt đầu làm công việc này sẽ có ngày này, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi có chuyện xin giúp, mong đại nhân có thể cho phép”.
“Anh nói đi”.
“Tôi mong… sau khi tôi chết, đại nhân có thể sắp xếp lo cho mấy đứa em trai, em gái của tôi thay tôi”.
Dứt lời, gã mặt sẹo đâm đầu xuống đất, khàn giọng hô lớn.
“Em trai, em gái?”
Lâm Chính nhíu mày.
Sau khi hỏi kĩ càng mới biết gã mặt sẹo là trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên nhờ vào nhiều người.
Gã đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi tàn tật, những đứa trẻ này đã có khiếm khuyết từ nhỏ, chúng luôn bị bắt nạt khi được gửi đến trại trẻ mồ côi, thế nên gã mặt sẹo để chúng lại bên cạnh.
Có mười mấy người.
Mười mấy miệng ăn đang chờ nuôi.
Để nuôi những đứa em trai và em gái này, gã mặt sẹo đã một mình ra ngoài đi làm nhiều công việc khi còn trẻ, nhưng tất cả đều không đủ ăn, thế nên gã đi theo làm việc cho ông Khương mới kiếm được mức lương hậu hĩnh, có thể nuôi cả “gia đình”.
“Đại nhân, tôi biết việc mình làm rất vô liêm sỉ nhưng nếu tôi không làm, ông Khương cũng sẽ tìm người khác làm, tôi không oán cũng không trách khi rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, tôi mong đại nhân có thể chăm sóc tốt cho gia đình của tôi giúp tôi”.
Gã mặt sẹo run giọng nói, đôi mắt đỏ ửng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ liên hệ với chính phủ sắp xếp ổn thỏa cho chúng”.
Lâm Chính gật đầu.
“Cảm ơn anh”.
Gã mặt sẹo lại dập đầu, sau đó đứng lên gật đầu với người nhà họ Hàn.
“Dẫn đi”.
Lôi Phúc vung tay lên.
Thế nhưng lúc này Hàn Bộ Vĩ bỗng bước đến trước.
“Tướng Lâm, tôi có một việc muốn xin giúp”.