“Việc gì?”
Lâm Chính nhìn Hàn Bộ Vĩ.
Hàn Bộ Vĩ biến sắc, bỗng cắn răng như đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó đột nhiên quỳ xuống.
Lâm Chính nhíu mày.
Chỉ thấy Hàn Bộ Vĩ trầm giọng nói: “Tướng Lâm, tôi hy vọng… có thể đến tiền tuyến…”
“Hả?”
Người nhà họ Hàn đều biến sắc.
“Bộ Vĩ, cháu đang nói lung tung gì thế? Sao cháu có thể đến tiền tuyến được? Cháu mau đứng dậy, đừng nói bậy bạ ở đây”.
Hàn Hồng kéo Hàn Bộ Vĩ lên, quát.
Nhưng Hàn Bộ Vĩ như đã quyết tâm, có chết cũng không chịu đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Chính.
“Tướng Lâm, anh tôi đã chết ở tiền tuyến, sao tôi có thể an nhàn mà sống ở hậu phương? Tôi muốn ra tiền tuyến, tôi muốn cống hiến cho Long Quốc. Tôi muốn gia nhập vào chiến trường Bắc Cảnh, xin tướng Lâm cho phép…”
Nói rồi hắn dập mạnh đầu xuống đất vang lên tiếng cộc cộc.
Người nhà họ Hàn đều trố mắt nhìn.
“Bộ Vĩ, anh cháu không còn nữa, bố cháu chỉ còn một đứa con trai là cháu, nếu cháu xảy ra chuyện gì, nhà họ Hàn chúng ta phải làm sao hả?”
Hàn Hồng bật khóc.
Không ít người lớn trong nhà đều lên tiếng khuyên bảo, cũng lén rơi nước mắt.
Nhưng Hàn Bộ Vĩ như đã quyết tâm, không hề dao động bởi lời nói của bất kỳ ai.
“Anh không có kỹ năng võ bao nhiêu, đến tiền tuyến cũng không làm được gì, tôi sắp xếp anh đến đó thế nào?”
Lâm Chính lắc đầu từ chối.
“Tướng Lâm, có lẽ võ công của tôi không bằng anh tôi, nhưng tôi biết những thứ khác. Tôi tốt nghiệp từ một trường học có tiếng, tôi thành thạo máy tính. Chỉ cần anh cho tôi đến Bắc Cảnh, anh muốn tôi làm gì cũng được”.
Hàn Bộ Vĩ nghiêm túc nói.
Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông, Lâm Chính nhíu mày.
Lôi Phúc bất lực thở dài, thấp giọng nói: “Tướng Lâm, e là cậu từ chối Hàn Bộ Vĩ thì cậu ta cũng sẽ không chịu từ bỏ, vậy chi bằng cứ đồng ý với cậu ta đi”.
“Anh ta đến Bắc Cảnh, có thể làm được gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tướng Lâm, tôi có thể sắp xếp cho cậu ta, bây giờ Bắc Cảnh cũng thiếu người, cậu không cần lo”, Lôi Phúc nói.
Lâm Chính xoa cằm nói: “Trước tiên phải hỏi ý kiến gia chủ nhà họ Hàn, nếu ông ta đồng ý thì mới cho Hàn Bộ Vĩ đi được”.
“Được”.
“Cảm ơn tướng Lâm”.
Hàn Bộ Vĩ mừng rỡ không thôi, thầm lau nước mắt.
“Còn những người này, anh muốn thế nào?”
Lâm Chính chỉ vào mấy người gã mặt sẹo hỏi.
Là Hàn Bộ Vĩ giữ họ lại thì dĩ nhiên xử trí thế nào đều phụ thuộc vào Hàn Bộ Vĩ.
“Tướng Lâm, tôi nghĩ mặc dù người này làm ác, nhưng trong lòng cũng có lòng hướng thiện, nếu giết hắn thì thật đáng tiếc, tôi muốn dẫn theo hắn đi Bắc Cảnh, để hắn cống hiến cho Long Quốc, chuộc lỗi cho bản thân”.
Hàn Bộ Vĩ nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Các người muốn đi theo tôi không?”
Mắt Hàn Bộ Vĩ sáng rực, nhìn chằm chằm mấy người gã mặt sẹo.
“Nếu có thể đền đáp đất nước, dù có thịt nát xương tan chúng tôi cũng không oán không hận, chỉ tiếc là hai chân tôi đều bị gãy, đã có lòng nhưng không có sức”.
Gã mặt sẹo thấp giọng nói.
“Ngu ngốc, các người quên người ngồi trước mặt là ai rồi sao? Dù có bị mất hồn cũng chẳng sao nữa chứ đừng nói là gãy chân”.
Lôi Phúc mắng.
Gã mặt sẹo sửng sốt, lập tức nhìn sang Lâm Chính, như nghĩ đến điều gì, cả người lập tức trở nên kích động.
“Đại nhân, ý ông là…”
“Chúng tôi đồng ý! Chúng tôi đồng ý! Đại nhân, hãy điều chúng tôi đến nơi nguy hiểm nhất, chúng ta thà chiến đấu vì đất nước cũng không muốn chết uất ức như vậy”.
Mấy người gã mặt sẹo nước mắt lưng tròng, mừng rỡ nói.
Hàn Bộ Vĩ gật đầu nhìn Lâm Chính.
“Bảo Lôi Phúc sắp xếp đi”.
“Cảm ơn tướng Lâm”.
“Vậy ông Khương thì sao? Anh cũng muốn ông ta đến Bắc Cảnh với anh sao?”
Lâm Chính lại hỏi.
“Ông ta ư?”
Hàn Bộ Vĩ lại hừ một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường và lửa giận: “Ông ta không xứng, chôn cùng anh tôi luôn đi”.