“Hạo Thiên?”
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì sao? Vô duyên vô cớ sao người của Lôi Trạch Thiên Các lại mời cậu đến tham gia hội nghị?”
“Trong này không nói rõ”.
“Minh chủ mặc kệ đi, mặc dù Lôi Trạch Thiên Các và liên minh Thanh Huyền chúng ta chẳng có ân oán gì nhưng chuyện này quá kỳ lạ, có lẽ có nguy hiểm”.
Thành chủ Nam Ly Thành hạ thấp giọng nói.
“Ông lo họ muốn lấy thứ gì có lợi từ tôi à?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Dù sao bây giờ trong vực Diệt Vong đều nói những thứ có ích trong thần mộ chí tôn, Diệp Viêm đó lấy một nửa, còn lại là cậu lấy”.
Thành chủ Nam Ly Thành nói.
Lâm Chính cũng từng nghe đến tin đồn này.
Trận chiến núi Thiên Thần, tin tức Lâm Chính đánh bại Diệp Viêm gây chấn động cho mọi người.
Mọi người đều đang bàn tán tại sao Lâm Chính – một người ngoại vực có thể đánh lại sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên.
Cứ thế mọi người đang đoán xem liệu Lâm Chính cũng đã đạt được những lợi ích từ thần mộ chí tôn không.
Lâm Chính không ngờ tin đồn lại có thể đúng như thế.
Xương chí tôn quả thật giúp ích rất nhiều trong việc anh đánh bại được Diệp Viêm.
Nếu không có xương chí tôn, Lâm Chính khó mà đỡ được một hiệp của Diệp Viêm.
Nhưng Lâm Chính tin Hạo Thiên sẽ không bày ra tiệc Hồng Môn để hại mình chỉ vì xương chí tôn.
Ông ta là người coi trọng thể diện.
Không trở mặt được.
Huống gì bản thân Hạo Thiên không có thực lực Lục Địa Thần Tiên thì sao có thể bày mưu hãm hại Lâm Chính – người mà ngay cả Lục Địa Thần Tiên cũng không giết được.
“Đừng lo, nếu có gì gian trá thật, tôi có thể thoát thân được, tôi nghĩ chắc Hạo Thiên có gì muốn bàn, tôi đi một chuyến”.
Lâm Chính trấn an.
“Lâm minh chủ, hay là tôi dẫn người của Nam Ly Thành đến tiếp ứng ở chân núi?”
Thành chủ Nam Ly Thành.
“Không cần đâu, như thế chẳng phải nói chúng ta lòng dạ hẹp hòi, tạo khoảng cách với người của Lôi Trạch Thiên Các à? Mặc dù liên minh Thanh Huyền đã thăng cấp thành thế tộc siêu bá chủ, nhưng so với sự tồn tại lâu đời như Lôi Trạch Thiên Các, vẫn có thua kém về thực lực, liên minh Thanh Huyền còn cần phát triển, lúc này chúng ta không thể có quá nhiều kẻ thù”.
Lâm Chính nói.
Thành chủ Nam Ly Thành nghe thế chỉ đành thôi, nói: “Nếu minh chủ đã quyết định đi, thuộc hạ sẽ không ngăn cản, nhưng cần dẫn theo một người lanh trí mới được, bảo Sở Thu đi theo cậu đến đó nhé”.
“Cũng được”.
Lâm Chính gật đầu.
Chiều hôm đó thành chủ Nam Ly Thành sắp xếp hai con ngựa tốt, Lâm Chính và Sở Thu lên ngựa chạy thẳng đến Lôi Trạch Thiên Các.
Ngựa ở vực Diệt Vong đều được nuôi bằng thảo dược, tứ chi phát triển cao lớn, dũng mãnh, hãn huyết bảo mã đều không thể sánh được với nó.
Ngựa mà Lâm Chính cưỡi tương đương với cấp Mã Vương, đi đường núi mà hệt như đang đi đường đất bằng phẳng.
Lôi Trạch Thiên Các cách đây cả mấy trăm cây số nhưng chỉ mất khoảng vài tiếng là đến.
Sở Thu lần đầu đến thế tộc siêu bá chủ khác nên ánh mắt cứ liếc bên này đến bên khác. Cho dù gã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể giấu được sự nóng bỏng và phấn khích trong mắt.
“Minh chủ, đây là Lôi Trạch Thiên Các sao? Tôi cảm nhận được linh lực vô cùng nồng, nếu tu luyện ở đây chắc sẽ thành công nhanh lắm”.
Sở Thu cảm khái nói.
“Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, dĩ nhiên cực kỳ chú trọng đến phong thủy, sao có thể không chiếm cứ phúc địa dồi dào như vậy?”
Lâm Chính nói.
Sở Thu gật đầu.
“Này, hai đứa nhà quê này mau cút ra ngoài cho tôi, không đi có tin tôi đánh gãy chân các người không?”
Lúc này một tiếng mắng vang lên.
Sở Thu nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một đội quân tận cả trăm người đi đến.
Trong đội quân là một cái kiệu xa hoa có mười sáu người khiêng.
Chiếc kiệu có màu tím, treo rất nhiều chuông gió màu vàng lắc lư đi đến phát ra tiếng leng keng.
Sở Thu lướt mắt nhìn hai bên kiệu, trên đó có in một chữ “Tuyết” rất lớn, sắc mặt gã thay đổi, lập tức kéo dây cương sang một bên.
“Minh chủ, là người của thế gia Ngạo Tuyết, không thể đắc tội”.
“Thế gia Ngạo Tuyết ư?”
Lâm Chính suy nghĩ, hình như từng nghe cái tên này ở đâu rồi.
“Là thế tộc siêu bá chủ tọa lạc ở vùng cực bắc của vực Diệt Vong”.
Sở Thu nói.
Vùng cực bắc?
Thế chẳng phải là nơi còn sâu hơn cả Ngũ Phương Băng Nguyên?
Hình như Lâm Chính mới phản ứng lại, cũng lùi sang một bên nhìn.
Nghe nói thực lực của thế gia Ngạo Tuyết này mạnh hơn cả Lôi Trạch Thiên Các.
Lẽ nào họ cũng nhận được giấy mời đến tham gia cuộc họp?