Với tính cách của Ngạo Hàn Mai, chắc chắn sẽ không ở cùng một người đàn ông lạ mặt trong một căn phòng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn nhiều thời gian.
Để có thể kéo những thế tộc này về phía thế gia Ngạo Tuyết, cô ta chỉ đành nhân nhượng.
“Cô chủ, cô thật sự đi đến phòng của tên họ Lâm đó sao? Trai đơn gái chiếc, chuyện này đồn ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô”.
Người hầu gái đi cùng tên Tiểu Thúy lo lắng nói.
“Đến lúc này rồi, danh dự thì có tác dụng gì? Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, đợi sau khi tôi chết, nhánh gia tộc của tôi làm sao được an toàn?”.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai ánh lên vẻ bi thương.
Nghĩ tới nhánh gia tộc của cô ta im ắng trăm năm, cuối cùng cũng sinh ra một thiên tài như cô ta. Gia tộc dốc hết sức đào tạo bồi dưỡng cô ta, hi vọng cô ta có thể tranh chức vị gia chủ thế gia Ngạo Tuyết. Cho dù không thể làm gia chủ thì cũng có thể làm đến trưởng lão, bảo vệ nhánh này.
Không ngờ cô ta lại mắc bệnh Hàn Giang Cô Huyết hiếm thấy.
Đúng là vận mệnh trêu đùa!
“Cô chủ, cô không cần phải lo lắng quá, cô làm nhiều việc cho thế gia Ngạo Tuyết như vậy, sao bọn họ có thể quên được chứ? Chắc chắn sẽ không động đến nhánh bên cô đâu”.
Người hầu gái an ủi.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại lắc đầu: “Mấy năm qua, tôi vì tăng thực lực cho mình có thể nói đã dùng hết mọi thủ đoạn, vô hình trung cũng đã đắc tội rất nhiều người. Một khi tôi chết, chi tộc Diệp chúng ta sa sút, chắc chắn sẽ bị người ta xóa sổ. Nếu có thể kéo những người này về liên minh do thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sáng lập, bọn họ sẽ có mối liên hệ không thể cắt đứt với nhánh chúng ta, người khác muốn động vào chúng ta cũng phải kiêng dè những người này”.
Người hầu gái gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ thê lương, cuối cùng không chịu được mà âm thầm lau nước mắt: “Cô chủ, nếu cô không bị bệnh thì tốt biết bao, thế gia Ngạo Tuyết có cô dẫn dắt chắc chắn sẽ càng thêm huy hoàng!”.
“Bây giờ nói mấy chuyện này thì có nghĩa lý gì? Đi theo tôi”.
Ngạo Hàn Mai nói, đứng dậy ra khỏi cửa phòng, tiến về phía nơi Lâm Chính ở.
Trên đường có không ít con mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Nhưng cô ta phớt lờ, chẳng lâu sau đã đến trước cửa phòng Lâm Chính.
Sở Thu đứng đợi trước cửa.
Người hầu gái thấy vậy lập tức tiến tới, hô to: “Này! Gọi minh chủ các người ra đây, cô chủ chúng tôi đến rồi!”.
“Minh chủ đang chuẩn bị dược liệu ở bên trong, cô Ngạo muốn gặp minh chủ thì tự vào trong là được”.
Sở Thu nói.
“Anh nói cái gì? Trai đơn gái chiếc sao có thể ở chung một phòng? Danh dự của cô chủ nhà chúng tôi sẽ ra sao?”.
Người hầu gái phẫn nộ.
“Minh chủ đã nói chỉ được cho mình cô chủ nhà cô vào trong. Nếu không vào, anh ấy cũng không ngại ra đây chữa trị cho cô chủ nhà cô, chỉ sợ cô chủ nhà cô không phối hợp mà thôi”.
Sở Thu nhún vai, cười nói.
“Thế thì có gì mà không phối hợp? Bảo minh chủ các người ra đây là được!”.
Người hầu gái không nhịn được mắng chửi.
Sở Thu nhíu mày, nhưng không phản bác, quay người vào phòng.
Chẳng lâu sau, cửa phòng được mở ra.
Lâm Chính liếc nhìn mấy góc ở hành lang, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở đó nhìn thẳng về phía này.
Rất rõ ràng, bọn họ đều là tai mắt của các thế tộc siêu ba chủ khác phái tới.
“Chắc cô Ngạo biết mục đích tôi gọi cô tới đây chứ?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, Lâm minh chủ chắc là muốn kiểm tra xem bệnh của tôi như thế nào, sau đó sẽ suy nghĩ đối sách, tiếc rằng tất cả hành động của anh chỉ là uổng công vô ích”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Không thử sao biết là uổng công?”.
“Anh muốn thử thì thử đi, anh có thể bắt tay vào làm được rồi”.
Ngạo Hàn Mai thuận miệng nói, không thấy hứng thú.
“Cô Ngạo, cô có chắc là muốn kiểm tra ở đây không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Không vấn đề gì... Vậy cô Ngạo hãy cởi quần áo ra”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
Người hầu gái cũng kinh ngạc, hoàn hồn lại, nổi giận chửi mắng: “Anh dám đùa giỡn cô chủ nhà tôi? Anh muốn chết sao?”.
“Tôi chỉ muốn cứu cô chủ của các người”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn! Đồ cợt nhả, còn dám giảo biện?”.
Người hầu gái rút dao ra, sau đó vung tay.
“Làm gì vậy?”.
Sở Thu chặn cô ta lại, nói: “Minh chủ chúng tôi chữa bệnh cho cô chủ các cô, các cô lại có thái độ đó sao?”.
“Anh tránh ra cho tôi!”.
Người hầu không quan tâm, ỷ mình có tu vi cao cường muốn giải quyết hai người, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Cô chủ”.
“Đừng làm loạn”.
Ngạo Hàn Mai nói, sau đó nhìn Lâm Chính: “Lâm minh chủ, yêu cầu của anh thứ cho tôi không thể làm theo!”.
“Không sao! Nếu các cô không muốn chữa trị thì tôi cũng không cưỡng cầu. Nhưng mà cô Ngạo, cô phải nhớ đây là do cô không phối hợp chữa trị, không phải tôi không chữa được cho cô! Cho nên chuyện gia nhập liên minh của liên minh Thanh Huyền, các người cũng không thể ép buộc tôi”.
Lâm Chính nói.
Nghe xong, Ngạo Hàn Mai sa sầm mặt.