“Anh là?”.
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Lâm Chính, thấy gương mặt này rất lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Đây là Lâm minh chủ đã lay chuyển Diệp Viêm ở trận chiến núi Thiên Thần”.
Hạo Thiên nói.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền? Người có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên kia sao?”.
Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh ngạc, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, khẽ lắc đầu: “Tôi cứ nghĩ là cao nhân nào, thực lực thấp như vậy e là đối kháng Diệp Viêm đã mượn dùng không ít pháp bảo dược liệu nhỉ?”.
Câu nói đó khiến đa số người bất mãn, ví dụ như Phong Khởi và Phong Hồng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến tư thế anh hùng của Lâm Chính.
Nhưng Ngạo Hàn Mai có tư cách để cuồng vọng.
Mặc dù cô ta chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng khí tức toát ra trên người cô ta vô cùng đáng sợ.
E rằng người ở đây chỉ có Hạo Thiên là có thể hơn được cô ta.
Chẳng trách cô ta lại là người kế nghiệp của thế gia Ngạo Tuyết, nếu không vì chứng bệnh Hàn Giang Cô Huyết, chắc chắn sau này cô ta sẽ là bá chủ khủng khiếp ở một phương của vực Diệt Vong.
“Nói là đối kháng Diệp Viêm nhưng cũng chỉ may mắn mà thôi, thật ra thực lực của tôi không bằng Diệp Viêm”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Cũng xem như tự biết mình, vậy anh muốn nói gì?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Như cô Ngạo đã nói lúc trước, có hai lựa chọn, một là chữa khỏi bệnh cho cô, hai là gia nhập thế gia Ngạo Tuyết. Nói cách khác, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho cô thì không cần gia nhập thế gia Ngạo Tuyết phải không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không sai. Anh có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Tôi muốn thử xem”.
“Tôi chỉ có thể ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi phải quay về báo cáo”.
“Ba ngày thì ba ngày!”.
Lâm Chính sảng khoái đáp.
“Không tệ!”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, nhìn sang những người khác: “Tôi nghĩ các người cũng nên học tập anh ta, có thể ôm tâm thái thử chữa bệnh cho tôi. Chỉ cần các người chữa khỏi, các người sẽ giữ được gia tộc của mình, dù hi vọng mong manh nhưng cũng nên thử một lần”.
Ngạo Hàn Mai không tin Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, chỉ nghĩ Lâm Chính đang kéo dài thời gian.
Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, nhưng vẫn không nói gì.
“Hạo Thiên đại nhân, phòng sắp xếp cho chúng tôi ở đâu, phái người dẫn chúng tôi đi đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, dường như không muốn ở lại đây thêm nữa, quay người rời đi.
“Cô Ngạo, xin hãy chờ đã”.
Lâm Chính gọi.
“Này, anh chưa thôi phải không? Cô chủ chúng tôi rất bận, không có thời gian lãng phí với anh”.
Một người hầu gái ở bên cạnh bực bội hét lên.
“Nơi này đến lượt cô nói chuyện sao? Người của thế gia Ngạo Tuyết không được dạy dỗ hay sao?”.
Lâm Chính nói.
“Anh…”, người đó tức giận, vốn định chửi mắng, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Nói”.
Ngạo Hàn Mai bình thản lên tiếng.
“Trong thời gian ba ngày, tôi hi vọng cô Ngạo có thể toàn tâm toàn lực phối hợp với tôi. Cô cũng biết, chúng tôi không hiểu rõ về Hàn Giang Cô Huyết, cần phải tìm hiểu rõ bệnh trạng, dùng đúng thuốc mới được. Có lẽ cô Ngạo cũng nghiên cứu sâu về y thuật, chắc cô không từ chối chuyện này chứ?”.
Lâm Chính cười nhẹ, nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, suy nghĩ.
“Cô Ngạo không muốn phối hợp với chúng tôi cả chuyện này sao? Nếu vậy, chúng tôi lựa chọn gia nhập liên minh cũng sẽ vô cùng bất an”.
Lâm Chính lại nói.
Lời cũng đã nói đến hết nước rồi.
Ngạo Hàn Mai nhìn sâu vào mắt Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Tôi đồng ý!”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Ngạo Hàn Mai rời khỏi phòng họp.
Lãnh tụ của các thế tộc khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Đương nhiên, những người này đều không phải kẻ vô dụng, đâu thể nào bị thế gia Ngạo Tuyết dắt mũi được?
Sau khi rời khỏi phòng họp, bọn họ lập tức liên hệ thuộc hạ, bắt đầu điều tra thế gia Ngạo Tuyết.
“Thế gia Ngạo Tuyết vô duyên vô cớ thành lập liên minh, ép buộc thu nạp đồng minh, rốt cuộc là vì cái gì?”.
Sở Thu thấy Lâm Chính không vội rời khỏi phòng họp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Rất nhiều người đều đã nghĩ tới vấn đề này.
“Phái người đi điều tra xem”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu.
“Lâm minh chủ, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết sự việc lại thành ra thế này”.
Hạo Thiên đứng dậy, nói.
“Hạo Thiên đại nhân khách sáo rồi, không trách ông! Huống hồ chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ cần chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết, liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ được miễn gia nhập liên minh”.
Lâm Chính cười đáp.
Bây giờ liên minh Thanh Huyền có quan hệ chặt chẽ với Dương Hoa. Đường quốc lộ sắp xây xong, Lâm Chính còn đang hi vọng liên minh Thanh Huyền có thể cung cấp dược liệu không dứt cho Dương Hoa, sao có thể dâng liên minh to lớn thế này cho người khác?
“Lâm minh chủ thật sự có cách chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
“Lần đầu tôi nghe thấy loại bệnh này”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy sao?".
Hạo Thiên im lặng trong chốc lát, quay đầu nói: “Lôi Hổ, đến Tàng Thư Các lấy hết sách có ghi chép về Hàn Giang Cô Huyết tới đây, giao cho Lâm minh chủ, giúp cậu ấy một tay!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Lôi Hổ lập tức gật đầu đáp.
“Lâm minh chủ, chứng bệnh này khó chữa, nhưng cậu đã sẵn sàng thử, tôi nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ. Cậu có cần gì thì cứ việc nói”, Hạo Thiên nói.
“Vậy cảm ơn Hạo Thiên đại nhân”.
“Khách sáo rồi!”.
Hạo Thiên lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó cũng rời đi.
Thấy người đã đi hết, Lâm Chính quay đầu nói: “Lát nữa anh hãy đi gọi Ngạo Hàn Mai đến phòng tôi!”.