TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4133 “MAU ĐI BÁO CÁO!”.

Không thể tin được!

Trái tim Ngạo Hàn Mai đập thình thịch, ánh mắt tỏ vẻ khó tin.

Cô ta không biết hiện giờ Lâm Chính luyện đan đều dùng Thiên Phương Thần Thạch, đương nhiên dược hiệu của đan dược có thể nâng lên mức cao nhất.

Ngạo Hàn Mai muốn phân tích công hiệu của những đan dược này, cô ta đưa lên mũi ngửi, cảm nhận được sự nóng rực ẩn chứa bên trong đan hoàn, nhưng cụ thể là những nguyên liệu gì thì không biết được.

Cuối cùng cô ta vẫn cho đan dược vào miệng.

Sau khi vào bụng, Ngạo Hàn Mai liền thưởng thức tỉ mỉ.

Nhưng vẫn không thể nhận ra toàn bộ nguyên liệu trong dược hoàn.

Xem ra người này quả thực có chút thủ đoạn.

Ngạo Hàn Mai nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Hình như Lâm Chính đang lọ mọ gì đó, một lát sau, anh cầm một bình sứ nhỏ đi tới, đưa cho Ngạo Hàn Mai.

“Cách hai ngày một viên, sau một tháng thì đến tìm tôi làm liệu trình!”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Được”.

Ngạo Hàn Mai gật đầu: “Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh của tôi, thì tôi sẽ không ép liên minh Thanh Huyền của anh gia nhập thế gia Ngạo Tuyết nữa”.

“Chỉ được thế thôi sao?”.

Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Sao? Anh còn muốn cò kè mặc cả với tôi à?”.

Ngạo Hàn Mai nhíu mày.

“Cô Ngạo, cô phải biết rằng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, muốn chữa khỏi không những phải mất tinh lực của tôi, mà những đan dược luyện chế cho cô uống cũng cần một lượng lớn dược liệu quý hiếm. Số dược liệu này không cần bỏ tiền ra mua sao?”.

Lâm Chính trừng mắt, nói với vẻ bất mãn.

Đâu ra cái kiểu khám bệnh không trả tiền?

Lâm Chính cũng không định chữa bệnh miễn phí ở vực Diệt Vong.

Ngạo Hàn Mai hơi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ khó chịu, bình thản nói: “Tiền thì dễ thôi, anh lấy bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu, chỉ cần anh đảm bảo có thể chữa khỏi bệnh của tôi”.

“Với hiệu quả chữa trị hiện giờ thì việc chữa khỏi bệnh cho cô không phải chuyện quá khó khăn”.

“Vậy được, anh cần gì thì cứ liên hệ với tôi”.

Ngạo Hàn Mai lấy ra một miếng ngọc bội phỉ thúy: “Nếu muốn tìm tôi thì cầm ngọc bội này đến thế gia Ngạo Tuyết, có thứ này thì người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ không ngăn cản anh, anh cứ yên tâm”.

Lâm Chính cầm miếng ngọc bội lên quan sát, bỗng nhiên nói: “Nếu tôi gặp nguy hiểm thì có thể dùng ngọc bội này xin trợ giúp không?”.

“Một người có thể đánh lại cả Lục Địa Thần Tiên như anh thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”.

“Cô Ngạo, cô nên hiểu rằng người ở những tầng lớp khác nhau sẽ có những rắc rối khác nhau. Lục Địa Thần Tiên cũng đâu phải vô địch”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi chỉ có thể dốc hết mọi khả năng của mình thôi, bây giờ tôi chỉ là người ứng cử chức tộc trưởng, vẫn chưa thể chi phối cả thế gia Ngạo Tuyết”.

“Hóa ra là vậy”.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.

Ngạo Hàn Mai sửa sang quần áo, chậm rãi rời khỏi phòng.

Lâm Chính vuốt ve ngọc bội trong tay, cất đi cẩn thận, sau đó ngoảnh lại mân mê đống chai lọ kia.

Người hầu ở bên ngoài vẫn đang sốt ruột chờ đợi.

Sở Thu ngồi ở bên cạnh ngủ gật.

Thấy Ngạo Hàn Mai đi ra, hai người đều ngoảnh lại.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”.

Cô người hầu vội vàng đi tới đón, quan sát Ngạo Hàn Mai một lượt, sợ cô ta thiếu mất một miếng thịt.

Ngạo Hàn Mai nhíu mày: “Tôi có thể gặp chuyện gì được chứ?”.

“Không sao là tốt, không sao là tốt…”

Cô người hầu mỉm cười, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm, dè dặt hỏi: “Cô chủ, các cô… các cô không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”.

Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn cô ta, bình thản đáp: “Người này có thể chữa được bệnh của tôi”.

“Cái gì?”.

Cô người hầu gần như kêu lên thất thanh, sau đó vội vàng bịt miệng, gấp gáp nói: “Cô chủ, cô… cô chắc chắn chứ?”.

“Vừa nãy anh ta chữa trị cho tôi một lúc, tôi cảm thấy rất ổn, chắc chắn qua mấy liệu trình nữa là Hàn Giang Cô Huyết trên người tôi sẽ được chữa khỏi”, Ngạo Hàn Mai bình thản nói.

“Thật… thật sao? Tốt quá!”.

Cô người hầu kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, quay người quỳ xuống đất, khấn vái ông trời.

“Ông trời phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ!”.

“Liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ cái gì chứ? Người thực sự phù hộ cho cô chủ nhà cô là minh chủ của chúng tôi!”.

Sở Thu lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười nói.

“Còn chưa chữa khỏi mà đã chạy đến tranh công?”.

Cô người hầu hừ mũi nói.

“Sao? Thích thái độ à? Có tin tôi bảo minh chủ không chữa bệnh cho cô chủ của cô nữa không?”.

Sở Thu nhún vai nói.

“Anh…”

Cô người hầu đỏ bừng mặt, còn định phản bác, nhưng bị Ngạo Hàn Mai cản lại.

“Được rồi Tiểu Thúy, chúng ta về thôi”.

“Vâng, cô chủ”.

Tiểu Thúy gật đầu, thầm trừng mắt nhìn Sở Thu, rồi rời đi với Ngạo Hàn Mai.

Sở Thu lắc đầu cười khẽ, tiếp tục ngồi ngủ gật ở cửa.

Cùng lúc đó, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng lộ vẻ khó hiểu.

Những tai mắt này đều có thực lực không tầm thường, bọn họ nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của mấy người kia.

“Bọn họ vừa nói gì cơ?”.

“Hàn Giang Cô Huyết của cô chủ Ngạo… có thể chữa được?”.

“Việc này… không thể nào…”

“Mau đi báo cáo!”.

Đọc truyện chữ Full