Mặc dù các Tuyết Vệ này đều là người xuất sắc của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Thiên Sương là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của thế gia Ngạo Tuyết.
Nhưng đứng chung một chỗ cũng không thể so được với Lục Địa Thần Tiên.
Mọi người nhất thời trở nên do dự.
“Mọi người đừng để bị người này hù dọa, sao anh ta có thể là người duy nhất chống đỡ được trận chiến núi Thiên Thần chứ? Lúc đầu có nhiều liên minh tham gia bao vây tấn công Diệp Viêm thế nào? Hạo Thiên đại nhân tự mình ra tay khiến sức chiến đấu của Diệp Viêm đã tiêu hao chỉ còn một nửa, hơn nữa tôi nghe nói người này chuẩn bị một trận pháp cực lớn để gia tăng sức mạnh, cũng chỉ có thể kéo chân Diệp Viêm, không thể đánh bại được anh ta, đây cũng được xem là đánh thắng Lục Địa Thần Tiên sao?”
Ngạo Thiên Sương không bị dọa bởi mấy lời này, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nói.
Anh ta nói thế, Sở Thu không cãi lại.
Đúng là tình hình lúc đó Lâm Chính liều mạng thật.
Khi đánh nhau với Lâm Chính, Diệp Viêm đã tiêu hao rất nhiều khí kình, hơn nữa Lâm Chính đã sử dụng trận pháp mà mấy trăm ngàn người liên minh Thanh Huyền hợp sức, thân xác gần như bất tử khiến Diệp Viêm cạn kiệt sức sống, nhưng muốn giết Diệp Viêm thì vẫn khó như lên trời.
Thay vì nói đánh bại Diệp Viêm, chi bằng nói ép buộc hắn rút lui.
Nếu một đánh một, Lâm Chính tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Địa Thần Tiên.
“Thật ra những gì anh nói không khác biệt gì mấy, nếu một đánh một thì tôi không thể đánh bại Diệp Viêm”.
Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra, nói: “Nhưng tôi muốn giết anh thì cũng dễ như trở bàn tay, anh tin không?”
“Vậy tôi muốn thử xem”.
Ngạo Thiên Sương bình thản nói.
Thấy thế Ngạo Hàn Mai biết có muốn khuyên Lâm Chính cũng không thể được nữa.
Đến lúc này rồi, chuyện cô ta có thể làm là giúp đỡ Lâm Chính đánh bại đối phương.
“Ra tay đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, quyết định tấn công trước.
Ngay sau đó cô ta nhảy lên đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Đê tiện không biết tự lượng sức”.
Ngạo Thiên Sương hừ một tiếng, đôi mắt bỗng toát ra tia lạnh lẽo, ngón tay khẽ động đậy, rất nhiều châm bạc kỳ lạ bay ra đâm vào da anh ta, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, anh ta vung Tuyết Kiếm trong tay, cắt ra một hình trăng lưỡi liềm màu trắng, khí lạnh đáng sợ như đóng băng cả khoảng không, vô số lưỡi đao lạnh lẽo chém về phía Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai thay đổi, vung kiếm đỡ đòn.
Vèo vèo vèo...
Lưỡi đao lạnh lẽo đánh mạnh vào băng kiếm của cô ta chặn thế tấn công của cô ta.
Nhưng cô ta chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công.
“Kiếm Vũ”.
Ngạo Thiên Sương hét lên, Tuyết Kiếm trong tay vung lên, hàn khí vô tận lao thẳng lên trời.
“Hàn Sương Thu Nhẫn”.
Ngạo Hàn Mai cũng tấn công lại, hàn khí đáng sợ toát ra từ trên thân kiếm.
Dường như phóng ra sương lạnh đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Thấp kém”.
Ngạo Thiên Sương lắc đầu, ngón tay cách không trung giơ lên.
Bụp bụp bụp...
Một bức tường băng khá dày được ngưng kết trước mặt anh ta ngăn lại tất cả đòn tấn công của Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Cùng lúc đó rất nhiều băng nhọn từ trên trời rơi xuống, lao về phía cô ta như vũ bão.
Ngạo Hàn Mai vội giơ kiếm lên đỉnh đầu, thân kiếm xoay chuyển như quạt gió.
Băng nhọn va chạm vào trên lưỡi kiếm, bị quấn thành sương băng.
Nhưng liên tục được một lúc, Ngạo Hàn Mai thở hổn hển dường như sức lực đã dần cạn kiệt.
“Hả?”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương thay đổi, cẩn thận quan sát Ngạo Hàn Mai, lạnh nhạt nói: “Thực lực của cô… hình như đang yếu dần”.
Ngạo Hàn Mai không dám nói gì, nghiến răng tiếp tục tấn công.
Hai người đánh nhau, dĩ nhiên những người khác cũng không đứng nhìn.
Người hai bên cũng lao vào đánh nhau.
“Cậu chủ, không cần dây dưa với người phụ nữ này nhiều, giết minh chủ Thanh Huyền luôn đi”.
Lúc này một Tuyết Vệ nói.
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương trở nên lạnh lùng, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.