Ngạo Hàn Mai không tin nổi, vị minh chủ trẻ tuổi đến từ ngoại vực, từng lôi kéo một đám ô hợp kết thành liên minh, trong tay lại có pháp bảo lợi hại hơn cả pháp bảo đá thần Phong Tuyết của tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương…
Đá thần Phong Tuyết có phẩm cấp thế nào, mỗi người của thế gia Ngạo Tuyết đều biết rất rõ.
Nhưng lúc này, đá thần Phong Tuyết thua rồi!
Hoàn toàn bị đóa hoa sen trong tay Lâm Chính nghiền nát.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chuyện này cơ chứ?
Tách!
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Hoa sen từ trên không rơi xuống dưới, vững vàng nằm trong lòng bàn tay của Lâm Chính.
Lâm Chính cất nó đi.
Bây giờ Ngạo Hàn Mai mới bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn xung quanh, những ngọn núi lớn xung quanh đã trủi lủi, tất cả cây cối đều bị đốt cháy, tảng đá lớn đen thùi lùi, con suối kia cũng đã khô cạn.
Xung quanh trở nên hoang vu.
Ngay cả những người đã lui xuống chân núi, giờ mặt mũi tèm lem, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng nếu so với Ngạo Thiên Sương thì đương nhiên là bọn họ may mắn hơn nhiều.
“Chạy!”
Đám Tuyết Vệ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, làm sao dám do dự nữa? Họ lập tức bỏ chạy.
Sở Thu nhanh tay lẹ mắt, gã lập tức chạy nhanh tới ngăn cản.
Nhưng thực lực của Tuyết Vệ mạnh mẽ, dựa vào một mình gã đương nhiên không thể nào cản nổi.
“Còn dám chạy sao? Cút qua đây cho tôi!”
Ngạo Hàn Mai nghe tiếng động nhìn sang, lập tức quát lên.
Tuyết Vệ run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nhưng vẫn vô thức đứng lại.
Nếu chỉ có những người Ngạo Hàn Mai, những Tuyết Vệ sẽ rất dễ dàng chạy thoát.
Nhưng ở đây còn có Lâm minh chủ đáng sợ!
Lúc này Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào đám Tuyết Vệ đó.
Thấy ngay cả đá thần Phong Tuyết cũng không làm gì được Lâm Chính, đám Tuyết Vệ sắp bị dọa cho hồn phách lên mây, bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy kêu gào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thu cười khinh miệt: “Đây chính là quân tinh nhuệ của thế gia Ngạo Tuyết sao? Thật sự là không khiến người ta thất vọng”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhưng cô ta không nói gì.
Dù sao Lâm Chính cũng khiến cô ta chấn động quá lớn, cô ta không ngờ trận đấu giữa Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương lại kết thúc nhanh như thế.
Nhưng đúng lúc này.
Leng keng!
Lâm Chính đột nhiên nắm chặt tay lại.
Một thanh trường kiếm được ngưng tụ thành từ sức mạnh phi thăng đột nhiên xuất hiện.
Tiếp đó, anh bước thẳng đến chỗ Ngạo Thiên Sương đang nằm.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy, hít thở nhanh, cô ta lập tức ngăn cản Lâm Chính.
“Lâm minh chủ, anh muốn làm gì?”
“Anh ta muốn giết chết tôi, sao tôi có thể tha cho anh ta chứ?”
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô Ngạo, quy tắc của tôi trước giờ đều là nhổ cỏ tận gốc, anh ta thua rồi thì phải chết!”
“Lâm minh chủ, không thể giết người này được, nếu không anh xem như đắc tội với toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết! Vậy thì anh và liên minh Thanh Huyền chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết sao?”
Ngạo Hàn Mai căng thẳng.
“Sao nào? Chẳng lẽ tôi lại vì sợ trở thành kẻ thù của thế gia Ngạo Tuyết các cô, rồi không dám động đến người của thế gia Ngạo Tuyết à? Bây giờ người muốn giết tôi là anh ta! Nếu tôi không phản kháng, chẳng lẽ tôi phải làm thịt cá trên thớt, mặc các người chém giết sao?”
Lâm Chính bực bội, anh đẩy Ngạo Hàn Mai ra, đi về phía trước, bóp lấy cổ của Ngạo Thiên Sương, xách anh ta bằng một tay.
Ngạo Thiên Sương bị Tịnh Thế Bạch Liên đánh trọng thương, hành động khó khăn, anh ta bị Lâm Chính thô lỗ xách lên, càng khó hít thở.
Anh ta mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt sợ hãi.
“Lâm minh chủ, dừng tay”.
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai căng thẳng, lần nữa xông đến, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Chính: “Không thể giết kẻ này! Anh yên tâm để tôi đưa anh quay về, gia tộc chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc! Nếu anh giết anh ta ở đây, một khi người của thế gia Ngạo Tuyết biết được, liên minh Thanh Huyền của anh chắc chắn sẽ bị tổn hại, sau này anh sẽ bị thế gia Ngạo Tuyết truy sát! Tại sao phải vì sự hả dạ nhất thời mà hy sinh cả tương lai của mình chứ?”
“Cô đưa anh ta quay về ư? Để thế gia Ngạo Tuyết trừng phạt nghiêm khắc à?”
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta: “Cô cảm thấy… trừng phạt nghiêm khắc của thế gia Ngạo Tuyết… là thế nào?”
Ngạo Hàn Mai ngơ ngác, yên lặng.
Cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc, cũng chỉ là lời nói trên miệng mà thôi.
Trong mắt của thế gia, Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền chẳng là cái gì cả, bọn họ sẽ không vì Lâm Chính mà làm gì Ngạo Thiên Sương.
Nhiều nhất cũng chỉ là dạy dỗ vài câu.
“Cô hiểu rõ thái độ của thế gia Ngạo Tuyết hơn tôi, đúng không?”
Lâm Chính khàn khàn nói: “Ngạo Thiên Sương còn sống, anh ta nhất định sẽ không ngừng tay, đợi anh ta trị thương rồi tôi mới diệt trừ anh ta, vậy chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Cho nên, cô Ngạo, tôi không thể để lại phiền phức cho mình!”
Anh vừa nói xong.
Loẹt xoẹt!
Kiếm khí trong tay Lâm Chính bỗng chốc đâm vào tim Ngạo Thiên Sương.
Ngạo Thiên Sương lập tức trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há miệng thật to, sau đó hai chân vô lực thả xuống, chết tức tưởi…