Quá kinh khủng!
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương âm trầm, sắc mặt lạnh như băng.
Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của anh ta và Lâm Chính không chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng đối phương nắm giữ dị hỏa, còn là dị hỏa cao cấp!
Loại dị hỏa này vừa vặn khắc chế được sức mạnh hàn sương của hắn.
Nếu tiếp tục, chắc chắn Ngạo Thiên Sương không chiếm được ưu thế.
Nhưng nếu không giết Lâm Chính, địa vị của anh ta sẽ bị ảnh hưởng.
“Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng!”
Ngạo Thiên Sương âm thầm khịt mũi, liếc nhìn thanh Tuyết Kiếm đã nứt trong tay, ném nó đi, sau đó lấy từ trong người ra một viên bảo thạch xanh da trời to bằng quả trứng gà.
Rót khí kình vào trong bảo thạch.
Ngay lập tức, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Đây là đá thần Phong Tuyết!”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai thay đổi, cô ta vội vàng hét lên: "Lui! Mau rút lui!"
Tất cả mọi người lập tức chạy tán loạn, tản ra như chim muông.
Ngay cả đám Tuyết Vệ cũng không dám ở lại, lũ lượt bỏ chạy.
Lâm Chính hờ hững đứng nhìn.
"Đi thôi!"
Ngạo Hàn Mai lao về phía Lâm Chính, nắm lấy tay anh hét lên.
“Đá thần này là gì thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Đó là bảo vật tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương, cực kì đáng sợ, tôi và anh không thể chống đỡ, nếu anh không đi, một khi Ngạo Thiên Sương khởi động vật này thì thần tiên cũng không cứu được, chạy!"
Ngạo Hàn Mai hét lớn.
"Thật không? Nhưng tôi không thấy nhiều năng lượng bên trong thứ đó lắm!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh...”
Ngạo Hàn Mai sắp bị hành động của Lâm Chính làm chọc giận hộc máu.
Trên đời này còn có người cứng đầu như vậy sao?
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa đi sao? Chẳng lẽ cô muốn chết cùng người này?"
Ngạo Thiên Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Hàn Mai nói, hòn đá trong tay dường như đã khóa chặt lấy Lâm Chính, sở dĩ anh ta chậm chạp không ra tay là vì không muốn làm Ngạo Hàn Mai bị thương.
Mặc dù hắn coi thường người phụ nữ này, nhưng chung quy cô ta vẫn mang họ Ngạo.
Nếu giết chết cô ta, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí tộc trưởng của Ngạo Thiên Sương.
"Ngao Thiên Sương, mau thu hồi đá thần Phong Tuyết!"
"Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách mặc cả, tôi hỏi cô, cút hay không cút?"
Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương: "Anh giết người này hay giết tôi có gì khác nhau sao? Anh cho rằng tôi sẽ đi à?"
“Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?”
Ngao Thiên Sương hoàn toàn bị chọc giận, rống to: "Tôi cho cô ba giây, mau cút nhanh lên, nếu ba giây sau còn chưa đi, vậy là do cô tự tìm đường chết, không liên quan đến tôi!"
Ngạo Hàn Mai vẫn thờ ơ.
"Ba!"
Ngạo Thiên Sương hét lên.
Ngạo Hàn Mai thúc giục khí kình, có vẻ như cô ta muốn cùng Lâm Chính chống đỡ uy lực của đá thần Phong Tuyết.
Mặc dù theo cô ta thấy, điều này gần là không thể.
Nhưng nếu Lâm Chính chết trong tay đá thần Phong Tuyết, cô ta cũng không còn cơ hội sống.
"Hai!"
Ngạo Thiên Sương tiếp tục hét lên.
Nhưng cả hai vẫn không có dấu hiệu rời đi.
"Thôi vậy! Là cô tự tìm đường chết, không thể trách tôi!"
Ngao Thiên Sương lạnh lùng nói, ném thẳng đá thần Phong Tuyết về phía trước.
Ầm!
Một bông tuyết trắng như ánh sao ngay lập tức bay lên bầu trời.
Trong nháy mắt, gió thổi mây bay.
Một luồng dị khí cuốn lấy Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai, như thể bao vây bọn họ ở bên trong.
Cảm nhận được luồng khí này, Ngạo Hàn Mai không khỏi run rẩy.
Cái lạnh này thật kinh khủng.
Ngay cả nhiệt độ ở nơi cực lạnh, cũng không thể so sánh với cảm giác lạnh này.
Đây là sức mạnh của đá thần Phong Tuyết sao?
Thật đáng sợ?
Nhưng Ngạo Hàn Mai biết rằng, điều kinh hoàng thật sự... vẫn chưa đến.
Cô ta ngẩng đầu, trên bầu trời, một đám mây hoa băng đang lơ lửng trôi, ngay trên đầu bọn họ.
Đây chính là vật được huyễn hóa ra từ đá thần Phong Tuyết.
E rằng bọn họ sắp chết dưới sức mạnh này.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Ngay lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói.
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi vươn tay.
Trong lòng bàn tay anh là một đóa sen trắng muốt xinh đẹp.
Ngạo Hàn Mai sững sờ.
“Đây... đây là gì?”
Nhưng Lâm Chính không trả lời cô ta, mà nhẹ nhàng cầm đóa sen, sau đó ném nó lên không trung.
Ầm ầm...
Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên, sau đó vô số khối băng rơi xuống.
Mỗi khối băng có kích thước bằng một chiếc xe nhỏ, khí thế hung mãnh, điên cuồng lao xuống, mỗi một khối rơi xuống đủ để làm thủng tấm thép.
Cùng lúc đó, vô số luồng khí lạnh hóa thành những lưỡi kiếm băng, hung hăng chém về phía hai người họ.
Lưỡi băng như rồng, không ngừng uốn lượn.
Sức mạnh của đá thần Phong Tuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
“Lâm minh chủ, mau chống đỡ!"
Ngạo Hàn Mai vừa thúc giục khí kình vừa chờ đợi.
Nhưng khí kình cô ta tạo ra, dưới đòn công kích này, căn bản không kiên trì được mấy giây, chỉ trong chốc lát, khí kình sắp bị nghiền nát, gần như tan vỡ.
Cô ta cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, liếc nhìn Lâm Chính.
Phát hiện đối phương không hề vận khí.
“Anh đang làm gì vậy?”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Vào thời điểm sinh tử này... Lâm Chính đứng trơ ra như khúc gỗ, căn bản không giúp đỡ...
Anh muốn chờ chết sao?
Đây mới là đợt công kích đầu tiên của đá thần Phong Tuyết, tổng cộng đá thần Phong Tuyết có năm đợt công kích, đến đợt thứ hai, ngay cả cô ta cũng không thể chịu đựng được, sẽ chết chắc chứ đừng nói đến đợt thứ năm.
Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng hai người bọn họ đến cả xương cốt cũng không còn!
“Hừ, không biết lượng sức mình!”
Ngạo Thiên Sương thờ ơ nhìn người phụ nữ đang vật lộn dưới cơn gió tuyết, lắc đầu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt anh ta cũng hơi nghi hoặc.
Bởi vì Lâm Chính từ đầu đến cuối đều không ra tay, chứ đừng nói là phòng ngự.
Điều này khiến anh ta hơi bất an.
“Là ai không biết tự lượng sức mình chứ?”
Vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở miệng.
Ngạo Thiên Sương ngơ ngác.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Chính bỗng có vầng sáng nở rộ.
"Cái gì?"
Ngạo Thiên Sương run rẩy kịch liệt, lo lắng nhìn sang.
Bấy giờ mới phát hiện trong vầng sáng ấy là đóa sen trắng tinh khôi đẹp đẽ.
Nhưng vào lúc này, đóa sen trắng bị ngọn lửa bao phủ, chỉ vài giây sau đã nổ tung.
Ầm ầm!
Cột lửa cao vút đâm thẳng lên trời, ngay lập tức chọc thủng đám mây hoa băng được tạo thành bởi đá thần Phong Tuyết.
Gió tuyết và mưa đá khủng bố biến mất ngay tại lập tức.
Sức mạnh kinh người bao trùm đỉnh núi.
Phía xa xa Ngạo Thiên Sương bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu rồi ngã xuống đất, cơ thể cháy đen, thê thảm không nỡ nhìn!
Ngạo Hàn Mai trợn tròn mắt.