Thế gia Ngạo Tuyết nằm trên một băng nguyên khổng lồ.
Băng nguyên được bao quanh bởi những ngọn núi băng đồ sộ, trông rất hùng vĩ.
Ở trên băng nguyên này, có rất nhiều tẳng băng được điêu khắc giống như những tòa nhà.
Gió và tuyết bao phủ toàn bộ thành phố, khiến nó trở nên cực kỳ hùng vĩ và đẹp đẽ.
Lâm Chính nhìn thành phố to lớn ở trước mặt, trong đôi mắt lộ ra sự dao động.
Có thể xây dựng một thành phố như vậy trong môi trường khắc nghiệt như thế này, thế gia Ngạo Tuyết đúng là bản lĩnh.
Nhưng anh lại không để ý rằng Ngạo Hàn Mai ở bên cạnh còn sốc hơn.
Khoảng hai tiếng vừa nãy!
Lâm Chính thực sự đã giữ cho dị hỏa không tắt, giúp cho ngựa của mọi người có thể giữ nhiệt độ ổn định đi về phía trước.
Hơn nữa, Lâm Chính cũng không đỏ mặt hay thở dốc.
Giống như hai canh giờ thúc giục dị hỏa này hoàn toàn không tiêu hao một chút năng lượng nào của anh vậy.
“Nội kình của người này... quá mạnh mẽ rồi nhỉ?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghĩ.
Đám đông tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp đến một cánh cửa, lập tức có mấy người đàn ông đẹp trai mặc áo choàng trắng đi tới.
“Kính chào cô chủ!”
Mọi người rối rít chắp tay chào.
“Mở cửa”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
“Rõ”.
Cánh cửa bằng băng to lớn mở ra.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào.
“Cô hai về rồi! Cô hai về rồi!”
Dinh thự của tộc Diệp Mạch nằm ở bên phải tòa thành, vang lên từng tiếng hét lớn.
Sau đó lập tức nhìn thấy một đám đông những người quan trọng trong tộc Diệp Mạch bước ra.
Một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng nhanh chóng bước ra ngoài, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Ngạo Hàn Mai vừa xuống ngựa, gằn giọng nói: “Hàn Mai! Thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong hết chưa?”
“Bố, đã gần xong rồi, những thế tộc bá chủ ấy đã bằng lòng gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của chúng ta rồi”.
Ngạo Hàn Mai nói.
Mọi người vừa nghe thấy đều cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi! Mọi chuyện thành công rồi!”
“Như vậy xem ra, thế gia chúng ta có chút vốn liếng rồi”.
“Sau này cô hai mất đi, vẫn chưa đến nỗi chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi thành”.
“Tốt quá rồi!”
Mọi người vô cùng vui mừng, cực kỳ phấn khích.
Ngạo Hàn Mai thấy thế, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ cô đơn.
“Thật không ngờ cô vẫn còn một chút tác dụng! Vậy cũng tốt, không uổng công tộc Diệp Mạch bọn tôi đã dốc hết tài nguyên ra để bồi dưỡng cô, ít nhất trước khi cô chết cũng đã để lại một chút phúc cho chúng tôi”.
Lúc này, một tràng cười mỉa mai vang lên.
Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm lên tiếng.
Người phụ nữ mặc một đồ màu tím, rất bắt mắt trong đám đông.
Khuôn mặt của Ngạo Hàn Mai hơi nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bà chỉ mong tôi chết thôi, đúng không?”
“Tôi cũng đâu có nói thế, nhưng dù sao cũng là cô đã lấy đi toàn bộ nguồn tài nguyên của gia tộc, nếu không thể chăm sóc cho bọn tôi thì cô có xứng với tộc Diệp Mạch không hả?”
Người phụ nữ cười mỉa.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, Hàn Mai, con nghỉ ngơi đi”.
Tộc trưởng lạnh lùng nói.
“Bố, không vội ạ, lần này con trở về đã có thu hoạch không nhỏ”.
Ngạo Hàn Mai quay đầu sang bên cạnh, gật đầu với Lâm Chính, sau đó nói thẳng: “Để con giới thiệu với bố, đây chính là Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền!”
“Liên minh Thanh Huyền?”
“Tôi nhớ rồi, hình như đó là liên minh được thành lập bởi phần lớn đám dân thường!”
“Có thể nói kiểu liên minh này chính là một đám ô hợp, Hàn Mai, cô dẫn người này đến đây làm gì?”
“Thủ lĩnh của liên minh một đám ô hợp thì có tư cách gì để bước chân vào thế gia Ngạo Tuyết? Hàn Mai, mau đuổi anh ta đi đi, nếu để cho người của thế gia biết được thì tộc Diệp Mạch chúng ta lại gặp xui xẻo đấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đầy chán ghét nói.
Lâm Chính khẽ cau mày.
Sở Thu cực kỳ tức giận, định phát cáu.
Nhưng lại nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nói chậm rãi.
“Bố, con sẽ không đuổi Lâm minh chủ đi đâu, ngược lại, con muốn được gả cho Lâm Minh chủ!”
Vừa nói xong, hiện trường ngay lập tức im phăng phắc.