Đám đông như bị đóng băng, trở nên bất động. Tất cả đều trố tròn mắt nhìn Ngạo Hàn Mai.
Chỉ còn lại tiếng gió tuyết trong không gian..Cứ thế tầm vài giây mới có giọng nói vọng tới.
“Cô hai điên rồi, cô hai điên thật rồi”.
“Cô ấy nói cái gì, gả cho minh chủ Thanh Huyền sao?”
“Vô liêm sỉ! Cô hai, nếu cô gả cho loại người đó thì chính là nỗi nhục của Diệp mạch nhất tốc”.
“Tuyệt đối không được”, người của tộc Diệp Mạch điên cuồng gào lên.
Họ như muốn phát điên. Những tiếng gào thét phản đối vọng tới như sóng trào. Người phụ nữ trước đó nhếch miệng cười: “Tướng công thấy chưa. Đây là con gái của ông đấy”.
Tộc trưởng tối mặt, nhìn chăm chăm Ngạo Hàn Mai rồi lại nhìn Lâm Chính: “Vị Lâm minh chủ này đúng là tuấn tú, chỉ là Hàn Mai, dù thế nào thì cũng không nên làm như vậy. Bố không đồng ý”.
“Bố, con nghĩ là bố sẽ đồng ý thôi”, cô ta lắc đầu.
“Trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây, và trái đất quay người”, tộc trưởng hừ giọng.
“Lâm minh chủ có thể chữa được bệnh Hàn Giang Cô Huyết trên người con”, cô ta nói.
Dứt lời, tộc trưởng á khẩu, trố tròn mắt nhìn. Cả hiện trượng đang ồn ào cũng phải im lặng.
“Con...nói thật sao?”, tộc trưởng vội hỏi.
“Lẽ nào bố không nhận được tin sao. Theo lý mà nói thế gia Ngạo Tuyết phải biết tin rồi mới đúng chứ”, cô ta trả lời.
Ngạo Thiên Sương vội vàng tới Lôi Trạch Thiên Các như vậy thì chứng tỏ thế gia Ngạo Thiên phải biết tin rồi mới đúng. Nếu như tộc trưởng không biết gì thì chắc chắn là do Ngạo Thiên Sương cố tình ém tin.
“Mọi người không biết gì cả”
“Hàn Mai con nói thật chứ?”
“Ôi trời, Lâm minh chủ thật sự có thể chữa được bệnh cho con sao?”
Nhất thời tất cả đều vây lấy cô ta hỏi han. Người phụ nữ khi nãy cũng hóa đá.
“Lâm minh chủ đã chữa cho con rồi. Triệu chứng bệnh cũng ít đi nhiều, nếu điều trị thêm vài lần nữa thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Ngạo Hàn Mai nói.
“Thật hở? Nếu đúng như vậy thì Diệp mạch nhất tộc phất lên rồi”.
“Tổ tiên phù hộ cho chúng ta rồi”, có không ít người khóc vì vui mừng.
Tộc trưởng cũng xúc động lắm: “Đồng ý, bố đồng ý. Hàn Mai, lập tức cho người chuẩn bị hôn lễ, lập tức kết hôn với Lâm minh chủ”.
“Không cần vội vậy ạ, Lâm minh chủ định chữa khỏi bệnh cho con rồi mới cân nhắc tới việc kết hôn. Bố, chúng con mệt lắm rồi, có thể chuẩn bị ít đồ ăn và quần áo được không”.
Hàn Ngạo Mai chẳng buồn nói thêm, chỉ phất tay rồi đi thẳng về phía trước. Lâm Chính đi theo sau.
Thái độ của người trong tộ quay ngoắt 180 độ. Ai cũng cung kính, thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Người phụ nữ trừng mắt với hai người bọn họ rồi quay người bỏ đi.
Rầm!
Người phụ nữ quay về căn phòng. Lúc này tại tầng một, một cô gái tóc ngắn đang đọc sách. Cô gái mặc đồ trắng có đường diềm đỏ. Cơ thể quyến rũ toát ra qua bộ quần áo với hàm răng trắng đều và đôi lông mày lá liễu, nhìn trưởng thành hơn Ngạo Hàn Mai.
“Mẹ, không phải mẹ không biết con không thích người khác làm phiền mình khi đọc sách mà”, cô gái không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Con gái à, xảy ra chuyện lớn rồi .Con bé Ngạo Hàn Mai về rồi’, người phụ tức bốc hỏa.
“Về thì về thôi có gì mà ngạc nhiên ạ”
“Nhưng lần này nó dẫn theo một người đàn ông về”.
“Ồ, là ai vậy ạ?”, cô gái chau mày.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền”.
“Con chưa từng nghe qua”.
“Người này không hề tầm thường, nghe nói có khả năng trị được Hàn Giang Cô Huyết”.
“Hả”
Cô gái gập sách lại, nhìn người phụ nữ: “Mẹ không nhầm chữ, người này có thể trị được sao?”
“Con bé đó đã nói trước đám đông như vậy, còn nói là sẽ gả cho người đàn ông đó. Bệnh khỏi là cưới”.
Người phụ nữ lau nước mắt: “Vốn tưởng con đó bị bệnh hiểm nghèo thì con được rạng danh, thật không ngờ ông trời không có mắt, để nó gặp được người có thể chữa được bệnh. Nó không chết thì sao con có thể phất lên được. Con gái, lần này phải làm sao đây? Hu hu...”
“Mẹ à, con nói rồi, con không có hứng thú với vị trí tộc trưởng. Hàn Mai mà làm thì để con bé làm, thế nhưng đúng là con cũng muốn gặp vị Lâm minh chủ kia”.
Cô gái nhìn ra ngoài cửa: “Mau đi gọi Lâm minh chủ tới đây”.
“Vâng thưa cô”, một luồng gió lạnh quét đi và biến mất.
Lâm Chính được đưa tới sảnh chính. Tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu. Anh cũng không khách khí, ngồi xuống là ăn hăng say.
“Nho nhã chút nào, giờ anh sắp là chồng chưa cưới của cô chủ đấy”, Tiểu Thúy căng thẳng nói.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ. Sở Thu cũng vậy, ăn nhồm nhoàm, chẳng còn dáng vẻ của một thiếu trang chủ nữa.
“Cô chủ nhìn họ kìa”, Tiểu Thúy tức tối nói.
“Kệ họ đi”, Ngạo Hàn Mai nho nhã nhấp một ngụm rượu.
“Lâm minh chủ, ở chỗ tôi anh thế nào cũng được nhưng có một người anh phải chủ ý không được gây sự, rõ chưa?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính nhét một miếng thịt nguội vào miệng và hỏi.
“Chị tôi”, Ngạo Hàn Mai trầm giọng.