“Chị cô? Là ai?”.
Lâm Chính nhai nuốt miếng thịt nai, tùy ý hỏi.
“Chị tôi tên Ngạo Vi Âm, chị em cùng cha khác mẹ với tôi. Con người chị ấy bình thường luôn ở trong nhà, ít khi lộ mặt trước đám đông, không quan tâm đến danh lợi địa vị, chỉ chuyên tâm tu luyện ở trong nhà”.
“Tính tình của chị tôi rất kỳ lạ, vô cùng khó gần. Tuy tôi và chị tôi tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi đoán thực lực của chị ấy có lẽ hơn cả tôi”.
“Những người đắc tội với chị tôi, bất kể là ai cũng không có kết cục tốt. Cho nên tôi hi vọng anh đừng chọc giận chị ấy, nếu không…”.
Nói đến đó, Ngạo Hàn Mai im lặng.
“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chỉ có đường chết”.
Ngạo Hàn Mai hạ thấp giọng.
“Nghiêm trọng vậy sao?”.
“Từng có người không cẩn thận nhổ đờm ở gần chị lại còn không xin lỗi. Ngày hôm sau người đó bị lột da, đóng băng thành tượng, dựng ở ngoại thành, tim mạch bị hủy, y dược không cứu được, chết một cách triệt để”.
“Ác vậy à?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Còn chuyện ác hơn nữa, chỉ là tôi không tiện nói với anh mà thôi”.
Ngạo Hàn Mai lắc đầu nói.
Lâm Chính sững người, mỉm cười: “Cô đã nói chị cô luôn ở trong nhà, chỉ cần tôi không tìm đến cô ta đương nhiên cũng sẽ không gặp, không có chuyện gì đâu”.
“Ừ”.
Ngạo Hàn Mai đáp.
Lúc này, một người hầu vội vã đi vào sảnh tiệc, đến bên cạnh Ngạo Hàn Mai.
“Thưa cô hai, cô cả cho mời cậu Lâm đến lầu các của cô cả nói chuyện”.
Người hầu cung kính nói.
Ngạo Hàn Mai cứng đờ người.
Vài người trong chi tộc Diệp đang uống rượu gần đó cũng nhìn sang, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên Lâm Chính cũng câm nín.
Miệng anh… khai quang rồi sao?
“Có biết chị mời chồng tôi lên vì chuyện gì không?”, Ngạo Hàn Mai hỏi nhỏ.
“Cô cả không nói, chỉ bảo tôi đến chuyển lời”, người hầu khom lưng, nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì nữa.
“Hàn Mai, để Lâm minh chủ đi đi, không sao đâu”.
Tộc trưởng nói.
Ngạo Hàn Mai ngập ngừng, cuối cùng thở dài.
“Cũng được, tôi sẽ đến gặp chị ấy”.
Lâm Chính thấy không tránh được, chỉ đành đứng dậy đi ra bên ngoài phòng tiệc.
“Lâm minh chủ đi sớm về sớm, chúng ta tiếp tục uống rượu”.
Tộc trưởng cười nói.
Lâm Chính không quan tâm.
Tâm tư của tộc trưởng sao anh lại không biết được.
Nếu không phải mình chữa khỏi cho Ngạo Hàn Mai, e là những người này còn không thèm nhìn thẳng vào mình.
Dù sao anh cũng chỉ có quan hệ hợp tác với Ngạo Hàn Mai, gặp dịp thì chơi mà thôi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính được người hầu dẫn đến trước một lầu các hẻo lánh.
Mặc dù khu vực lầu các không tốt, nhưng lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa bên ngoài lầu các óng ánh trong suốt còn có một lớp phù văn nhàn nhạt.
Lâm Chính nhìn chăm chú một lúc, nhíu mày.
Phù văn này đúng là có nghiên cứu.
Tựa như một phù lục nào đó trong sách cổ…
“Cậu Lâm, xin mời vào”.
Người hầu mở cửa lầu các, đưa tay ra dấu mời.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bước vào trong.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở đây nói chuyện với Lâm minh chủ”.
Vừa đi vào đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nhìn lại.
Trong lầu các có hai bóng người đang ngồi.
Một người là người phụ nữ đã gặp ở trước cổng trước kia.
Người còn lại là một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ. Cô ta ngồi ở bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách cổ xưa, không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc.
Đúng là như thơ như tranh, khiến người nhìn vô cùng say mê.