Sau khi Băng Điểu biến dị, trí lực tất nhiên cũng nâng cao hơn nhiều.
Nó có thể cảm nhận được sự khác biệt trên người Lâm Chính.
Lâm Chính ở trong khối băng gian nan đưa tay ra, nắm chặt Thiên Sinh Đao rơi ở bên cạnh, chậm rãi đứng dậy, đẩy khối băng trên người mình ra.
Nhưng anh vừa mới đứng dậy.
Ầm!
Băng Điểu đã đáp xuống phía sau lưng anh.
Cơ thể như ngọn núi nhỏ của nó mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô tận.
Giờ phút này, Lâm Chính ngay cả hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Anh vội vàng xoay người, một đao chém về phía cánh tay đứt của mình, giúp cánh tay mọc ra lạ nhanh chóng. Đao còn lại đưa ngang trước người, chuẩn bị phòng ngự.
Nhưng lần này Băng Điểu không tấn công Lâm Chính, mà là cúi đầu, dùng mỏ nhọn hoắt mổ về phía anh.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh hãi, lúc này mới tỉnh ngộ.
Hóa ra con vật này nhắm vào xương chí tôn trên người anh.
Nó định nuốt chửng Lâm Chính, cướp xương chí tôn, dùng nó tăng cường thực lực cho mình.
“Mày nghĩ hay quá!”.
Lâm Chính cắn răng, Thiên Sinh Đao lại bùng cháy, chém về phía mỏ nó.
Nhưng Băng Điểu đã đề phòng trước, khoảnh khắc nó mổ xuống, sức mạnh hàn sương bao trùm trên mỏ. Sương băng dày bị dị hỏa thiêu đốt trong thời gian ngắn không thể tan chảy, ngược lại chất lỏng bắn ra khi dị hỏa bị băng sương hòa tan tan biến không ít.
Khi mỏ chim đến gần đột nhiên há ra.
Lâm Chính vội vàng giơ ngang Thiên Sinh Đao, chắn giữa hai hàm của Băng Điểu, không để nó cắn nuốt mình.
Băng Điểu điên cuồng muốn ngậm miệng, nhưng Thiên Sinh Đao được chế tạo bởi chất liệu phi phàm, dù nó có gắng sức thế nào cũng không thể cắn gãy.
Nhìn miệng Băng Điểu đen ngòm, Lâm Chính nghĩ ra gì đó, lập tức sử dụng toàn bộ dị hỏa, rót vào cổ họng Băng Điểu.
Vù vù vù vù…
Hai cánh tay của anh phừng lên ngọn lửa, rót vào trong cổ họng Băng Điểu.
Nội tạng của nó hiển nhiên không có nhiều sương băng bao phủ bằng bên ngoài, dị hỏa vào trong cổ họng lập tức khiến nó đau đớn vô cùng, cơ thể rung lên.
Chẳng mấy chốc, Băng Điểu đã phản ứng lại, ngưng tụ một lớp hàn băng trong vòm miệng, định đóng cổ họng ngăn chặn dị hỏa của Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng nhiên nghiêm nghị, nhìn cổ họng sắp bị băng đóng lại, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan.
“Mày muốn có xương chí tôn của tao sao? Vậy tao cũng muốn xem xương cốt của mày như thế nào”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, đột nhiên rút Thiên Sinh Đao, chui cả người vào trong cổ họng của Băng Điểu. Nhân lúc băng còn chưa đóng cổ họng Băng Điểu hoàn toàn, anh lại nhảy thẳng vào trong bụng Băng Điểu…
Trong chớp mắt, Băng Điểu bất động.
Lâm Chính vào bụng nó chỉ thấy trước mắt tối đen, hơn nữa nhiệt độ quanh người vẫn đang giảm xuống nhanh chóng.
Anh biết Băng Điểu đang tuôn khí lạnh vào trong cơ thể nó, muốn đóng băng Lâm Chính, sau đó từ từ tiêu hóa anh.
“Mày làm được sao?".
Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng tạo ra nhiều châm khí, liên tục đâm vào xác thịt của mình, nâng cao sức mạnh của mình đến cực hạn.
Sau đó.
“A!”.
Anh hét lên một tiếng vang trời, cơ thể bỗng chốc bốc cháy.
Dị hỏa vô cùng mạnh mẽ nhuộm cả người anh giống như thần lửa, điên cuồng thiêu đốt Băng Điểu.
Ngực Băng Điểu đỏ lên, đau đến mức ngã xuống đất gào rú điên cuồng.
Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm còn đang ở dưới chân núi đồng loạt nhìn lên núi.
“Chị, có chuyện gì vậy? Sao tiếng kêu của hung thú đó lại khác rồi?”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết, nghe tiếng nó hình như rất đau đớn…”.
Ngạo Vi Âm nhỏ giọng đáp.
“Chúng ta có cần lên đó nữa không?”.
“Không thể lên đó nữa, nếu lên nữa thì sẽ vào trong lãnh thổ của nó. Độ cảm tri của con vật đó rất mạnh, một khi bị nó phát hiện, chúng ta chắc chắn không còn đường sống!”.
“Nhưng… ở nơi thế này cũng không an toàn, quá gần nó rồi…”.
“Bây giờ chỉ có thể xem vận may”.
Ngạo Vi Âm hít sâu một hơi, quay người nhìn ra bên ngài.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã thay đổi chủ ý.
Đám người của tộc Sương Mạch đang cưỡi ngựa về phía này.
Dường như đã biết vị trí của bọn họ.
Ngạo Vi Âm biến sắc, nghĩ tới gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu của hai người có một con chim giống chim ưng toàn thân trắng như tuyết đang lượn vòng.
“Quên mất chuyện này! Tộc Sương Mạch nuôi chim ưng tuyết, có thể dễ dàng tìm được vị trí của chúng ta, chúng ta bại lộ rồi!”.
Ngạo Vi Âm nói.
“Cái gì? Bọn họ dùng tới cả chim ưng tuyết?”.
Ngạo Hàn Mai siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Vậy là chúng ta không thể thoát được rồi. Chị, chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi!”.
“Không vội, chúng ta lên núi!”.
“Lên núi?”.
“Nếu vào trong phạm vi cảm tri của con vật đó, chim ưng tuyết cũng sẽ đến gần. Nếu nó đến gần thì con vật kia sẽ giết chim ưng tuyết. Chim ưng tuyết chết thì chúng ta có thể trốn được rồi!”.
“Vậy… Được thôi!”.
Đã đến đường cùng, Ngạo Hàn Mai chỉ đành nghe theo Ngạo Vi Âm.
Hai người chạy thẳng lên đỉnh núi.
“Chạy được sao? Đuổi theo cho tôi!”.
“Đuổi được thì giết không tha, không cần do dự!”.
Một đám cao thủ tộc Sương Mạch hô to, thét gào lao lên đỉnh núi.
“Bọn họ không cần mạng nữa sao?”.
Ngạo Hàn Mai căng thẳng.
“Một khi video trong tay em được công bố, người bị ảnh hưởng không chỉ có đám người Ngạo Hỏa Vân, mà còn có toàn bộ tộc Sương Mạch, sao bọn họ có thể không liều mạng? Hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn khiến chúng ta phải chết ở đây!”.
Ngạo Vi Âm đưa ra quyết định, nói: “Đi đến gần bên con vật đó!”.
Ngạo Hàn Mai đột nhiên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Ngạo Vi Âm, thấy vẻ mặt cô ta kiên định thì cũng không do dự nữa, cố chịu đau tăng nhanh bước chân.
Đúng lúc này.
Quác!
Quác!
Quác!
Tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên từ đỉnh núi.
Sau đó, Băng Điểu ở đỉnh núi dang rộng cánh, điên cuồng vỗ đập vào mọi thứ ở xung quanh.
Hàn Sơn đổ nát tan tành.
Hai cô gái ra sức tránh né đá băng lăn xuống.
Khi hai cô gái một đường nguy hiểm lên đến đỉnh núi, cảnh trước mắt làm bọn họ hoàn toàn sững sờ.