Lúc này Băng Điểu to lớn nằm trên Hàn Sơn đổ nát, không ngừng vỗ hai cánh khổng lồ.
Nhưng nó không đứng mà là nằm dưới đất, phát ra tiếng kêu đinh tai.
Cơ thể khổng lồ bị khối băng bao trùm không ngừng run rẩy.
Chuyện này là sao?
Hai cô gái hoàn toàn bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Vì sao hung thú này lại trở nên đau đớn như vậy?
“Chẳng lẽ có đại năng nào làm nó bị thương?”.
Ngạo Vi Âm lẩm bẩm, nhìn quanh, nhưng xung quanh không có ai.
“Lâm minh chủ đâu?”.
Ngạo Hàn Mai cũng không khỏi ngóng nhìn.
Nhưng xung quanh hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lâm Chính. Đừng nói là Lâm Chính, ngay cả một thi thể cũng không thấy.
“Hàn Mai, đừng nghĩ nhiều nữa. Với tình hình lúc trước, khả năng Lâm minh chủ sống sót trở về hầu như bằng không, chúng ta nên nghĩ cách làm sao đối phó với đám người đó đi!”.
Ngạo Vi Âm quay đầu nhìn những cao thủ tộc Sương Mạch đã đuổi tới, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Cao thủ của tộc Sương Mạch không bị Băng Điểu dọa sợ, vẫn đuổi theo không tha.
Khi bọn họ nhìn thấy trạng thái của Băng Điểu lúc này cũng đầy vẻ khó tin.
Nhưng rõ ràng bọn họ sẽ không quá quan tâm tình hình của Băng Điểu.
Nếu đã dám lên đây, người của tộc Sương Mạch bọn họ đã coi thường cái chết.
Bọn họ cần phải diệt khẩu.
Nếu không, địa vị của tộc Sương Mạch trong thế gia Ngạo Tuyết sẽ gặp sự đả kích chưa từng có trong lịch sử.
Bọn họ leo xuống ngựa.
Dù ngựa bọn họ cưỡi là ngựa tốt nhất tộc Sương Mạch, nhưng ở trước mặt Băng Điểu vẫn sợ đến mức không đứng thẳng được.
Bọn họ rút kiếm, nhìn chằm chằm Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai, đồng loạt đi tới.
“Hàn Mai, chạy!”.
Ngạo Vi Âm rút kiếm, quát khẽ.
“Sao chị không chạy?”.
Ngạo Hàn Mai cắn răng hỏi.
“Bây giờ chúng ta đã đến đường cùng, hai người cùng chạy thì sẽ không thoát được, chỉ có thể một người ở lại yểm hộ, một người rời đi”.
Ngạo Vi Âm nói.
“Vì sao không phải em ở lại?”, Ngạo Hàn Mai lập tức hỏi tới.
“Em?”.
Ngạo Vi Âm lạnh lùng quát: “Dựa vào thực lực yếu kém, suy nghĩ thơ ngây của em, em lấy gì chặn bọn họ? Để em ở lại sợ là chị chưa chạy được xuống núi, em đã chết rồi! Để em ở lại thì có tác dụng gì?”.
Ngạo Hàn Mai nghe vậy hơi tức giận, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Đây chẳng qua là kế khích tướng của Ngạo Vi Âm.
“Đi mau, chị có thể đỡ được con Băng Điểu, cầm chân người của tộc Sương Mạch. Nếu em thật sự muốn giúp thì mau xuống núi, quay về gia tộc, gọi người đến cứu chị!”.
Nói xong, Ngạo Vi Âm hét lên, cầm kiếm xông vào đám cao thủ tộc Sương Mạch.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy chỉ đành nén nhịn nước mắt, quay người rời đi.
Nhưng khi cô ta vừa bỏ chạy.
Rầm!
Một chùm khí đột nhiên đánh vào ngực cô ta mà không hề báo trước.
Ngạo Hàn Mai nôn ra máu, ngã xuống đất.
Ngạo Vi Âm đang đánh giết với tộc Sương Mạch lập tức rút kiếm lùi về sau, ngạc nhiên nhìn phía đó.
Đầu kia của núi có một ông lão già nua mặc áo màu đen, để râu sơn dương đang chậm rãi đi tới.
Ông lão da mồi tóc bạc, hai mắt hõm sâu, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười dữ tợn.
“Lão già khốn nạn, ông cũng đến đây rồi à?”.
Ngạo Vi Âm tỏ vẻ lạnh lùng, nói.
“Bất ngờ lắm sao?”.
Ông lão nheo mắt lại, đưa tay ra: “Điện thoại ở đâu? Giao ra thì sẽ cho các cô được toàn thây, không giao thì chỉ có thể khiến các cô trở thành mồi của con súc sinh này!”.
Ngạo Vi Âm biết thực lực của ông lão, lập tức chạy tới kéo Ngạo Hàn Mai ở dưới đất lên, chậm rãi đến gần Băng Điểu.
“Lão già khốn kiếp Ngạo Khổ cũng đến đây rồi, xem ra tộc Sương Mạch đã bỏ vốn lớn. Hàn Mai, hôm nay chúng ta không về được thế gia Ngạo Tuyết rồi”.
Ngạo Vi Âm nghiêm ánh mắt, nhỏ giọng nói.
“Chị, là em đã hại chị”.
Ngạo Hàn Mai ôm ngực, yếu ớt nói.
Ngạo Vi Âm không đáp lại, nhìn kẻ địch không ngừng ép sát bọn họ, cô ta khàn giọng nói: “Em muốn chết trong tay những người này, hay là muốn chết trong miệng con quái vật kia?”.
Ngạo Hàn Mai giật mình, lập tức hiểu ý của Ngạo Vi Âm.
Cô ta không lên tiếng.
Đám người kia vẫn không dừng lại, không ngừng rút ngắn khoảng cách với bọn họ.
Cho đến vị trí cách Băng Điểu trăm mét, người của tộc Sương Mạch dừng bước.
Hàn khí nơi này vô cùng đáng sợ.
Băng Điểu đang vỗ cánh không ngừng, miệng gào lên đau đớn.
Không ai biết Băng Điểu bị làm sao.
Lúc này mà đến gần thì thật không lý trí.
Những người của tộc Sương Mạch không dám hành động liều lĩnh.
Theo bọn họ nghĩ, hai chị em đến gần Băng Điểu như vậy, chỉ lát nữa thôi sẽ trở thành thức ăn của nó.
Thế rồi… Băng Điểu đã chú ý tới hai chị em, nhưng nó không ăn thịt hai kẻ to gan ngông cuồng này, mà vẫn đang giãy giụa, vẫn có bộ dạng đau đớn tột độ.
Điều này khiến người của tộc Sương Mạch không tin nổi.
“Chạy!”.
Dường như Ngạo Vi Âm cũng phát hiện ra điều gì, kéo tay Ngạo Hàn Mai chạy như bay từ phía bên cạnh Băng Điểu sang đầu bên kia.
“Không hay, hình như con vật này không định giết bọn họ! Mau chặn hai con ả đó lại!”.
Ông lão lập tức quát lên.
Những người kia đồng loạt xông tới Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai.
Tu vi của ông lão cực kỳ đáng sợ, chỉ nháy mắt đã chặn trước mặt Ngạo Vi Âm.
“Chết đi!”.
Đôi con ngươi của Ngạo Vi Âm trở nên sắc bén, sát ý dâng tràn, cầm kiếm chém về phía ông lão.
Hai bên lập tức giằng co với nhau.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy cũng gánh theo vết thương tham gia chiến đấu.
Nhưng cao thủ tộc Sương Mạch ở đằng sau đều đã đuổi đến.
Sau một phen vây công, hai cô gái cuối cùng không chống đỡ nổi nữa. Ngạo Hàn Mai trúng kiếm nơi bụng, bị chém ngã ra đất, khó mà đứng dậy.
Ngạo Vi Âm dù liều chết chém giết nhưng vẫn không đỡ được kẻ địch ở xung quanh, cánh tay cầm kiếm bị chém đứt, máu tuôn trào, không còn sức chiến đấu.
“Đến lúc lên đường rồi”.
Ông lão không do dự, vung kiếm lên.
Hai cô gái ngước mắt nhìn.
Ngạo Vi Âm nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ngạo Hàn Mai đau khổ không thôi, trong mắt tràn ngập oán giận.
Đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng nổ quỷ dị đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Băng Điểu.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó, Băng Điểu khổng lồ dừng động tác, hai cánh thả rơi xuống đất.
“Cẩn thận!”.
Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !