Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mới nhận ra xung quanh Băng Điểu có không ít người, ngay cả Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai rời đi trước đó cũng ở đây.
Nhưng tình trạng của hai người họ quả thật cực kỳ thảm.
“Cậu… cậu là ai?”
Ông lão lùi về sau hai bước, trầm giọng nói.
“Ông là ai?”
Lâm Chính nhảy xuống từ trên người Băng Điểu, lướt mắt nhìn mọi người hỏi.
Mấy người này chưa từng gặp Lâm Chính, dĩ nhiên không biết thân phận của anh.
Nhưng Ngạo Vi Âm bên kia vội nói: “Lâm minh chủ, mấy người này là cao thủ tộc Sương Mạch, họ có ý giết bọn tôi diệt khẩu, mau đi đi”.
“Gì cơ? Cậu ta là Lâm Chính của Diệp Mạch?”
Ông lão cực kỳ ngạc nhiên.
“Đại nhân, lẽ nào là cậu ta giết hung vật này sao?”
Người bên cạnh cảm thấy tê da đầu, run rẩy hỏi.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng đã đến nước này, họ nào còn cơ hội chạy?
“Giết!”
Ông lão hét lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.
Ông ta không biết rốt cuộc Lâm Chính mạnh thế nào, phải thử mới biết.
Thế nhưng ông lão vừa xông đến, chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo!
Một cơn gió mạnh ập đến, trong cơn gió còn ngưng tụ hàng trăm lưỡi đao băng tàn nhẫn tấn công ông lão.
Ông lão cả kinh, vội dừng bước giơ kiếm lên.
Keng! Keng! Keng…
Những lưỡi đao băng đáng sợ đã bị băng kiếm trong tay ông ta cắt đứt, nhưng chúng quá nhiều, ngay cả khi tốc độ vung kiếm của ông lão đã đạt đến cực hạn thì vẫn không thể đỡ được hết.
“Giúp tôi”.
Ông lão hô lên.
Các cao thủ chạy về chỗ ông lão, đỡ lưỡi đao băng cho ông ta.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính lại giơ tay lên, cách không trung nắm chặt lại.
Vù vù vù...
Luồng không khí cực lớn xuất hiện xung quanh các cao thủ tộc Sương Mạch, luồng không khí điên cuồng cuộn những khối băng xung quanh, bao bọc chúng nhanh chóng ngưng tụ lại, như thể muốn xây dựng một ngục băng hình tròn rồi nhốt họ lại cho đến chết.
“Tên này không tầm thường, các vị đi theo tôi”.
Ông lão biết nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết.
Ông ta lập tức giơ băng kiếm lên đâm mạnh vào mặt đất, sau đó tức giận gào lên, khí kình cả người “rót” vào trong kiếm.
Thoáng chốc mặt đất nứt ra, sóng băng tuôn trào đánh vỡ ngục băng.
Mọi người thoát ra khỏi sự vây khốn, lao về phía Lâm Chính.
“Lâm Chính cẩn thận”.
Ngạo Hàn Mai hô lên, lập tức nhào đến chỗ Lâm Chính.
Nhưng lúc này cô ta đang bị thương nặng, làm sao có thể cứu được Lâm Chính?
Chẳng mấy chốc vô số băng kiếm lao đến những chỗ hiểm quanh người Lâm Chính.
Họ dồn hết toàn lực vào trong nhát kiếm này, uy lực của lưỡi kiếm có thể đánh sập một ngọn núi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không hề sợ, chỉ cử động ngón tay, chín lưỡi đao băng lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu anh.
Sau khi hình thành, chín lưỡi đao băng này không đánh về phía mọi người mà chỉ lơ lửng như thế.
Ông lão không biết rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Không quan tâm được nhiều như thế.
“Chết đi cho tôi”.
Ông ta gầm lên, sau đó mọi người đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng ngay lúc băng kiếm sắp đâm xuyên vào chỗ hiểm của Lâm Chính.
Keng!
Một âm thanh vang lên.
Ông lão như ngừng thờ, vội nhìn sang.
Mới thấy có một khối băng được ngưng tụ ở chỗ hiểm đó.
Khối băng như một chiếc áo giáp bảo vệ chỗ hiểm của anh, dù băng kiếm có mạnh đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ nó được.
Ông lão há miệng, ngây người.
Keng keng...
Âm thanh liên tục vang lên.
Những người khác cũng như thế, lưỡi kiếm lao đến đều bị khối băng bao phủ, không thể làm Lâm Chính bị thương.
Lúc này ông lão bỗng hiểu ra được điều gì.
“Toang rồi”.
Ông ta ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Quả nhiên lúc này chín lưỡi đao băng lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính đồng loạt rơi xuống, tức khắc chém vào người tất cả những người tộc Sương Mạch.