Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai há hốc miệng nhìn Lâm Chính trong đống thi thể đó, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Lâm Chính vẫn giơ hai tay lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Lúc bước vào trong bụng Băng Điểu, Lâm Chính vốn dĩ định phá hỏng toàn bộ nội tạng của nó, giết Băng Điểu từ bên trong.
Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy tim của Băng Điểu, anh nhận thấy giá trị dược liệu trong đó.
Tim của nó quả thật là một dược liệu cấp Thần.
Nếu có thể dùng để tu luyện chắc chắn có thể làm cho tu vi tăng lên rất nhanh.
Thế là Lâm Chính ăn tim của nó rồi tiêu hóa luôn trong bụng Băng Điểu.
Băng Điểu mất đi quả tim vẫn có thể sống được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng không thể thắng được sự phá hoại của Lâm Chính, cuối cùng nội tạng bị đập nát, sau đó chết đi.
Lâm Chính cứ tưởng Băng Điểu cho mình tu vi siêu phàm nhưng không ngờ lại làm cho mình nắm giữ được phần sức mạnh hàn băng.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
“Không đúng, rõ ràng mình đã có dị hỏa rồi, sao có thể có được sức mạnh hàn băng nữa chứ?”
Lâm Chính cau mày, nhìn chằm chằm hai tay mình.
Vèo!
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay phải, giống như tinh linh đang nhảy múa.
Từng lớp băng kết tụ trong lòng bàn tay trái, cực kỳ lạnh lẽo.
“Sức mạnh băng hỏa?”
Ngạo Vi Âm ở cách đó không xa thất thanh nói.
“Không thể nào! Chị ơi, sao anh ta có thể cùng lúc có được sức mạnh băng và lửa chứ?”
Ngạo Hàn Mai cũng rất khó tin.
Hai sức mạnh này luôn tương khắc với nhau, nhưng lại cùng xuất hiện trên người một người.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện kỳ lạ như vậy.
Lâm Chính cũng nhận thấy có điều không đúng.
Đột nhiên.
Phụt!
Anh nôn ra một ngụm máu lớn.
Máu bắn lên nền đất trắng tinh, nhuộm đen cả mặt đất.
Lâm Chính nhìn ngụm máu đó, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Dường như anh nhận ra điều gì, lập tức lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình, một lúc sau rút châm bạc ra nhìn một lúc.
“Hóa ra không phải là có phúc trong họa, không có niềm vui bất ngờ… lần này phiền phức rồi”.
Lâm Chính cười khổ, mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sức mạnh hàn băng và dị hỏa cùng xuất hiện trong người Lâm Chính khiến cơ thể Lâm Chính có phản ứng loại trừ.
Phản ứng này… là lấy mạng.
“Lâm minh chủ, anh không sao chứ?”
Ngạo Hàn Mai kéo lê cơ thể bị thương năng đi đến, yếu ớt hỏi.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính gật đầu, đâm vài cây châm cho cô ta và Ngạo Vi Âm.
Lúc này hai người mới hồi phục.
“Chẳng phải cô đi rồi sao? Sao lại còn quay lại?”
Lâm Chính thắc mắc hỏi.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kể lại chuyện vừa trải qua.
“Tộc Sương Mạch tàn nhẫn như thế ư?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Đợi đến lúc về đến tộc, tôi nhất định phải vạch trần âm mưu của chúng”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói.
“Đừng!”
Ngạo Vi Âm nói.
“Tại sao?”
Ngạo Hàn Mai ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Chuyện này tốt nhất cũng đừng nên trở mặt, trước tiên quay về bàn bạc với bố, sau đó tính kế, nếu không chị làm thế, tộc Sương Mạch bị dồn vào đường cùng, nhất định sẽ sống chết với tộc Diệp Mạch, như thể chỉ có máu chảy thành sông, chuyện này chỉ có thể âm thầm xử lý, không thể nói ra ngoài”.
Ngạo Vi Âm nói.
Ngạo Hàn Mai như bừng tỉnh.
Lâm Chính nhìn người phụ nữ này, thầm gật đầu.
So với Ngạo Hàn Mai, Ngạo Vi Âm giỏi hơn rất nhiều.
“Lâm minh chủ, Băng Điểu này là do anh giết à?”, Ngạo Vi Âm nhìn anh hỏi.
“Chẳng qua chỉ là mưu lợi thôi”.
“Cho dù thế nào, thực lực của anh khiến tôi rất ngạc nhiên. Cho hỏi… anh có hứng thú với thi thể của Băng Điểu này à?”
“Các cô muốn ư?”
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Lâm minh chủ không có ý gì thì chúng tôi lấy, nếu Lâm minh chủ muốn, chúng tôi giúp anh chia cắt Băng Điểu này”.
“Không cần đâu”.
Lâm Chính xua tay: “Các cô xử lý đi”.
“Cảm ơn Lâm minh chủ”.
Ngạo Vi Âm chắp tay lại, sau đó nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Hàn Mai, nhanh chóng chôn những thi thể này đi, sau đó bí mật thông báo cho bố, nhờ ông ấy xử lý thi thể Băng Điểu này”.
“Vâng”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Chẳng mấy chốc, tộc Diệp Mạch biết tin, chấn động cả gia tộc.
Ngạo Diệp không dám chần chừ, nhanh chóng điều động tinh nhuệ mạnh nhất của tộc, lặng lẽ lẻn vào Hàn Sơn, chặt xác Băng Điểu rồi vận chuyển về tộc…
Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !