"Lâm minh chủ?"
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói: “Cậu dẫn đám tép riu của liên minh Thanh Huyền đến thành Ngạo Tuyết chúng tôi làm gì?”
“Đám tép riu ư?”
Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh Lâm Chính cau mày.
"Dù sao cũng là thế tộc siêu bá chủ, quả nhiên mắt cao hơn đầu, căn bản không coi trọng chúng ta”.
Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên kia: "Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với ông, lập tức thả người”.
“Cậu là cái thá gì? Mà dám bảo tôi thả người?”
Ngạo Ly Phượng khẽ cười.
“Đúng vậy, tên họ Lâm kia, cũng không biết tự lượng sức mình! Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thế gia đại nhân, anh ta xứng sao?”
"Thật buồn cười!"
“Tôi thấy liên minh Thanh Huyền đang thiếu đòn!”
"Đáng chết!"
"Bọn họ đã đến thì đừng hòng rời đi, đám phản bội của tộc Diệp Mạch còn chưa đủ chia, giờ nhiều người đến như vậy, chúng ta kéo toàn bộ bọn chúng đến phòng thuốc đi!"
Người của thế gia Ngạo Tuyết năm mồm bảy miệng rêu rao, tất cả đều cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đám khách không mời mà đến này ra gì.
Ánh mắt người của liên minh Thanh Huyền nghiêm túc, ai ai cũng đầy sát khí.
Lâm Chính nghiêng đầu, gật đầu với người bên cạnh.
Những người khác ngay lập tức lùi về sau.
Một lúc sau, nhóm người Ngạo Hỏa Vân bị kéo đến.
“Cậu Hỏa Vân!”
Người của tộc Sương Mạch sốt sắng, rối rít kêu lên.
“Hỏa Vân?”
Sắc mặt Ngạo Băng Hổ lập tức thay đổi, hét về phía Lâm Chính: "Mau thả Hỏa Vân ra!"
"Trong tay tôi có con tin, trong tay các người cũng có người của tôi, chi bằng hai bên chúng ta cùng trao đổi?"
Lâm Chính lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Ngạo Băng Hổ lập tức nhìn về phía Ngạo Ly Phượng.
Ngạo Ly Phượng im lặng.
“Thế gia đại nhân, khả năng cao là Thiên Sương đã gặp bất trắc, tôi chỉ còn một đứa con trai là Hỏa Vân, mong thế gia đại nhân ra tay giúp đỡ, nơi này là Ngạo Tuyết Thành, nếu đổi con tin trở về, tộc Sương Mạch tôi sẽ xung phong tấn công trước, tiêu diệt kẻ địch, khiến cho bọn họ chôn thân trong thành!”
Ngạo Băng Hổ khàn giọng nói.
Thấy vậy, Ngạo Ly Phượng biết rằng nếu không đồng ý, lòng người của tộc Sương Mạch sẽ tan rã.
"Giao người”.
Ông ta hô lên.
Đoàn người Ngạo Vi Âm được dẫn lên phía trước.
“Chị, chị có sao không?”
Ngạo Hàn Mai lao ra khỏi đám người, ôm chặt lấy Ngạo Vi Âm, nước mắt giàn giụa.
“Sao em... lại dẫn tên ngốc này đến đây tìm đường chết vậy?”
Ngạo Vi Âm chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ trách móc, thấp giọng mắng.
"Chị, Lâm minh chủ muốn đến, em... em không khuyên được...”
“Em là người của thế gia Ngạo Tuyết, chẳng lẽ em không biết thực lực của thế gia Ngạo Tuyết sao? Dựa vào đám tép riu mà anh ta dẫn đến, sao có thể đối phó với thế gia Ngạo Tuyết chứ?”
Ngạo Vi Âm không vui mừng vì được cứu, ngược lại trên mặt đầy vẻ bi ai.
“Chị đã chuẩn bị xong cho cái chết, chị nghĩ những người khác trong tộc cũng vậy, bởi vì bọn chị biết chỉ cần em có thể trốn thoát, tinh hỏa của tộc Diệp Mạch sẽ không bao giờ tắt, nhưng bây giờ... sao các em lại quay về...”
Nói đến đây, giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Ngạo Vi Âm.
Cô ta đã mất hết hi vọng.
"Tộc Diệp Mạch chúng ta... hôm nay bị tiêu diệt thật rồi...”
Ngạo Hàn Mai mím môi, cúi đầu không nói.
Lâm Chính liếc nhìn Ngạo Vi Âm, sau đó phất tay, ra lệnh thả đám người Ngạo Hỏa Vân.
"Hỏa Vân, con không sao chứ?"
Ngạo Băng Hổ lao đến nắm lấy bả vai Ngạo Hỏa Vân, thấp giọng nói.
"Bố, con không sao, giết, mau giết những người này!"
Ngạo Hỏa Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm, cứu được con thì những người này đã không còn chỗ dựa nữa! Người của tộc Sương Mạch đâu?” Ngạo Băng Hổ hô to.
“Chúng tôi ở đây!”
“Theo tôi chém kẻ địch, bảo vệ thế gia!”
"Giết!"
Người của tộc Sương Mạch rút kiếm, lao về phía liên minh Thanh Huyền như kẻ điên.