Người của Sương mạch nhất tộc đi tới.
Người của tộc này trong thế gia Ngạo Tuyết là đông nhất, số lượng lên tới hàng nghìn người. Tất cả mà lao lên thì khí thế cũng ghê gớm lắm. Người của các tộc khác thấy vậy thì cũng đồng loạt lao lên.
Cuộc chiến sắp bắt đầu. Đúng lúc này Lâm Chính nhìn Ngạo Hàn Mai: “Hàn Mai, tới lượt cô rồi”
Ngạo Hàn Mai giật mình: “Lâm minh chủ…như vậy có tác dụng không”
“Làm theo những gì tôi nói là được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng. Thấy đối phương lao về phía mình thì cô ta lập tức nhảy lên ngựa và hô lớn.
“Dừng tay”
Dứt lời, rất nhiều người đồng loạt dừng tay nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
“Tôi là Ngạo Hàn Mai của Diệp Mạch nhất tộc. Từ hôm nay, tôi là tộc trưởng ở đây. Các người nghe rõ, thế gia Ngạo Ly Phượng cấu kết cới Sương Mạch nhất tộc với ý đồ lấy bảo bối của Diệp Mạch nhất tộc, tiêu diệt tộc chúng tôi. Hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt những kẻ phản đồ, các người cũng đừng có hồ đồ, nếu không tôi sẽ coi như đồng đảng và tiêu diệt tất cả đấy”.
Ngạo Hàn Mai nghe Lâm Chính dặn dò bèn hét lớn. Giọng nói của cô ta truyền khắp không gian.
Đám đông không biết phải làm gì.
“Ngạo Hàn Mai, một kẻ nghịch tử mà cũng dám ăn nói như vậy ư”, Ngạo Ly Phượng quát.
“Ngạo Ly Phượng, các người vô duyên vô cớ vu oan cho Diệp tộc, có ý đồ tiêu diệt chúng tôi. Rốt cuộc ai mới là kẻ phản đồ thì nhìn là biết. Diệp tộc không thể cứ thế khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay, tôi sẽ trợ giúp cho Hàn Mai trừ khử đám phản đồ để lấy lại bình yên cho thế gia Ngạo Tuyết”.
Lâm Chính hét lớn: “Giết”.
Nói xong tất cả người của liên minh Thanh Huyền đều lên lưng ngựa lao về phía người của Ngạo Ly Phương và Sương mạch nhất tộc.
Khí thế vô cùng hùng hậu. Các thế gia khác run rẩy.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra thực lực của liên minh Thanh Huyền vượt xa sức tưởng tượng của mình. Chỉ riêng khí tức này thôi thì họ đã không thể sánh bằng rồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ly Phương đanh mặt, bặm môi.
“Tên họ Lâm này lập một đội đinh tiêu diệt chúng ta và lấy lòng của những người khác đây”.
“Thế gia đại nhân không cần lo lắng, mọi người đều hướng về đại nhân cả’.
Ngạo Băng Hổ thản nhiên quát: “Sự việc tới nước này, chúng ta không thể ngồi yên được nữa, cùng tôi giết chết Lâm Chính, liên minh vô chủ như rắn mất đầu sẽ càng dễ bị đánh bại hơn”.
“Được, chúng ta liên thủ cùng tiêu diệt Lâm Chính”.
Ngạo Ly Phượng cũng quát lớn và lao lên. Lâm Chính dường như đoán ra hai người họ sẽ lao về phía mình nên đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt. Dị hỏa phóng về phía hai người đó.
“Đại Băng Phong Thiên”, Ngạo Ly Phượng hét lớn, tung ra một chưởng, chưởng đánh phóng ra băng hàn tấn công dị hỏa.
Băng hàn của người này rõ ràng là không phải loại bình thường thế nên khi tiếp xúc với di họa tạo ra một màn sương.
“Băng Hổ Liệt Thương”.
Ngạo Băng Hổ cũng gầm lên và nhảy tới, cơ thể tạo ra một lượng lớn đá băng, hình thành thêm một con hổ bằng băng to như cỗ xe tăng lao về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên tung ra một luồng dị hỏa nữa. Dị hỏa tạo thành một con rồng vồ về phía con hổ bằng băng. Con hổ lập tức bị nhỏ dần. Mặc dù nó tiếp cận được với Lâm Chính nhưng lực sát thương không đủ. Lâm Chính thậm chí không buồn né tránh, cứ thế đấm vào nó. Con hổ giơ chân lên chặn đòn.
Rầm!Lớp băng vỡ vụn.
Con hổ bị đánh lui. Thế nhưng Lâm Chính cũng bị ảnh hưởng.
Màn giao đấu này hai người kia đã hiểu hơn về Lâm Chính rồi.
“Thực lực của người này không hề nhỏ, sợ rằng chỉ có chủ thế gia mới tiêu diệt được thôi”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Chủ thế gia ở đâu”, Ngạo Băng Hổ cắn răng.
Ngạo Ly Phượng nhìn về phía xa: “Vị đó…sắp tới rồi”.