Liên minh Thanh Huyền có lực chiến đấu vượt sức tưởng tượng của thế gia Ngạo Tuyết. Dần dần họ phát hiện ra thế gia Ngạo Tuyết dù có số lượng động nhưng cũng không hề chiếm ưu thế.
Sức chiến đấu tăng mạnh, cả vùng băng hàn dày đặc người, tất cả đều là người của liên minh Thanh Huyền.
“Tên họ Lâm này lẽ nào điều động toàn bộ người của liên minh tới đây sao?”
Cảm nhận được áp lực, Ngạo Băng Hổ vội lùi về sau nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Phải gọi người của toàn tộc tới thôi, những người như trưởng lão hội cũng gọi”.
“Trưởng lão hội đang tu luyện cùng vị đó, lát nữa sẽ cùng xuất hiện”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Cần bao lâu”
“Nửa ngày”
“Được, vậy thì cầm cự thêm nửa ngày, không để chúng rời khỏi đây”.
“Được”.
Ngạo Ly Phượng lập tức hạ lệnh đóng thành Ngạo Tuyết. Trong nháy mắt tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều tới đây trợ giúp.
Thế cục càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên cao giọng.
“Người của thế gia Ngạo Tuyết, mọi người đừng để người của Sương mạch nhất tộc lợi dụng. Bọn họ vì muốn lớn mạnh mà muốn nuốt luôn cả Diệp Mạch nhất tộc, ngày mai thôi sẽ thôn tính tất cả”.
“Hôm nay lưỡi kiếm giáng xuống đầu tôi thì ngày mai lưỡi kiếm sẽ giáng xuống đều mọi người.
“Lẽ nào các người cam tâm để bị lợi dụng, bị chém giết sao?”
“Nếu như các người không muốn thì liên thủ với chúng tôi lật đổ bọn họ. Tôi đảm bảo, mọi người sẽ đạt được sự công bằng, không còn bị kiểm soát bởi ai nữa. Dù là ai thì cũng đều nhận được sự đãi ngộ như nhau”.
“Các người sẽ có cuộc sống mới, chắc chắn sẽ không phải sống như thế này nữa”.
Lâm Chính hét lớn, giọng nói vang khắp bốn phương. Trong nháy mắt, rất nhiều người của tộc Ngạo Tuyết ngẩng đầu để lộ vẻ hoang mang.
Ngạo Vi Âm thấy vậy cũng lập tức hét lớn: “Hàn Mai mau lặp lại những lời của Lâm minh chủ”.
“Hả! Được…”, Ngạo Hàn Mai không dám do dự, lập tức nhảy lên hét lớn. Nghe thấy lời lặp lại của cô ta, người nhà thế gia Ngạo Tuyết càng bàng hoàng hơn.
“Không hay rồi”.
Ngạo Ly PHượng tái mặt, hét lớn: “Mọi người đừng tin lời của bọn họ. Bọn họ là mối họa, Lâm Chính là người ngoại tộc, tuyệt đối không được tin cậu ta”.
“Tôi là người của Diệp Mạch nhất tộc, sao lại nói là người ngoài được. Huống hồ người của liên minh Thanh Huyền tới trợ giúp cho thế gia Ngạo Tuyết chữa bệnh. Đợi sự việc kết thúc, mọi người sẽ rời đi”.
“Hơn nữa, tôi là minh chủ của liên minh Thanh Huyền, là con rể của Diệp Mạch nhất tộc, theo lý mà nói, liên minh Thanh Huyền và thế gia Ngạo Tuyết cũng là quan hệ thân thiết’.
“Các vị, nếu như liên minh Thanh Huyền liên thủ với thế gia Ngạo Tuyết thì cả nơi này ai còn có thể là đối thủ của chúng ta chứ?”
“Lúc này mọi người muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Tất cả muốn đột phá lên Lục Địa Thần Tiên thì cũng được luôn. Mỗi người đều sẽ sở hữu sức mạnh trường sinh”.
“Mọi người sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa. Mọi người sẽ là những Vấn Đạo Trường Sinh Giả, sở hữu vùng trời của chính mình”.
“Lẽ nào mọi người lại không muốn sao?”, Lâm Chính nói tiếp.
Câu nói này đã khiến toàn bộ đám đông phải dao động. Họ ngước nhìn bóng hình trước mặt với ánh mắt không dám tin…