“Đây là bị bắt sao?”, Ngạo Ly Phượng tức lắm bèn trợn ngược mắt.
Thế nhưng Khôn tộc trưởng mặc kệ. Ngạo Ly Phượng bặm môi, không biết phải làm thế nào. Có được tiếng nói từ Khôn Mạch nhất tộc, thế là càng có nhiều người lựa chọn việc bị bắt hơn.
Càng lúc càng có nhiều người lựa chọn không hành độngHơn nữa những người này đều là nhóm tộc cấp thấp trong thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ có cuộc sống khổ cực nên thường lợi lạc không bao giờ tới tay họ. Bọn họ sớm đã cảm thấy oán hận. Giờ có tiếng nói của Lâm Chính thì đương nhiên là họ dựa vào anh rồi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai chị em Ngạo Hàn Mai trở nên vô cùng hào hứng.
“Tiêu diệt Sương Mạch nhất tộc trước rồi giết Ngạo Ly Phượng”, Lâm Chính thấy cũng tương đối bèn hét lớn và đưa người lao lên.
Người của các thế tộc khác cũng chẳng có ai đối kháng.
“Khốn nạn”, Ngạo Băng Hổ phẫn nộ, điên cuồng đối kháng.
Thế nhưng chỉ dựa vào Sương Mạch nhất tộc thì sao có thể đối phó được với liên minh Thanh Huyền. Người của Sương Mạch nhất tộc người thì chết, người thì bị thương...tất cả đều bị hạ gục dần dần.
Cả đám người vội thoái lui. Ngạo Băng Hổ nhìn người của mình với đôi mắt đỏ au.
“Bố ơi, còn tiếp tục như vậy thì người của chúng ta sẽ bị giết hết mất. Chúng ta không thể tiếp tục chiến đấu thêm được. Phải mời cao thủ của thế gia ra tay thôi, nếu không sẽ mất kiểm soát mất”, Ngạo Hỏa Vân bặm môi.
Ngạo Băng Hổ đương nhiên là nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề bèn nhìn Ngạo Ly Phương.
“Người của thế gia giờ đều bận, làm gì có thời gian mà quan tâm tới chuyện này. Huống hồ, nhiều người như vậy mà không đối phó được với kẻ địch thì thế gia Ngạo Tuyết cần tới các người làm gì?”, Ngạo Ly Phượng tức giận quát.
Ngạo Băng Hổ tối mắt, không hề lên tiếng. Ông ta đã hợp tác với thế gia thì không thể nào phản bội lại được. Nhưng những người khác thì tức giận lắm.
“Chúng tôi làm trâu làm ngựa cho thế gia, giờ kẻ địch tấn công mà thế gia không hỗ trợ, bắt chúng tôi phải liều mạng, như vậy thì tại sao chúng tôi phải làm trâu làm ngựa cho các người chứ?”
“Đúng vậy, thế gia cho được chúng tôi cái gì? Các người cho được cái gì?”
“Như vậy có phải là quá đáng quá rồi không?”
“Thế gia đại nhân, chúng tôi cũng là con người, chúng tôi cũng họ Ngạo. Dựa vào cái gì mà liều chết thì bắt chúng tôi làm còn các người thì lẩn tránh, hưởng phục lợi và yên tâm tu luyện?”
“Chúng tôi là nô lệ của các người đấy à?”
Càng lúc càng có nhiều người lên tiếng. Ngạo Ly Phượng tái mặt, rõ ràng là ông ta không ngờ tình hình sẽ lại như thế này.
Lâm Chính nhân cơ hội dẫn dắt thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu lao về phía Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ. Thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần chém được Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ thì cục diện sẽ được kiểm soát.
“Khốn nạn, đừng coi thường chúng tôi như thế”, Ngạo Băng Hổ bị chọc tức bèn gầm lên và lao tới. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của liên minh Thanh Huyền.
“Một tên Ngạo Băng Hổ thôi mà ngôn thế”, Vu Hồng cười khinh miệt, lao về phía ông ta. Cô ta chỉ điểm, một đường khí văn kỳ diệu phóng ra.
Ngạo Băng Hổ dù có thực lực phi phàm nhưng vẫn không phải là thành viên nòng cốt của thế gia Ngạo Tuyết nên cũng không thể đại diện được cho toàn bộ thế gia này.
So với một bá chủ siêu việt như Vu Hồng thì ông ta còn kém xa. Hai bên giao đấu có vài chiêu thì Ngạo Băng Hổ đã rơi vào thế hạ phong.
“Thế gia đại nhân giúp tôi”, ông ta hét lớn.
Nhưng Ngạo Ly Phượng không hề lao lên, chỉ nhìn chiến trường thảm bại của chính mình và quay người định rời đi.
Ngạo Băng Hổ nín thở, ông ta nhìn với vẻ khó tin.Đúng lúc ông ta bàng hoàng thì...
Phụt! Thanh kiếm của Vu Hồng đâm xuyên ngực ông ta.
“Bố ơi”, Ngạo Hỏa Vân gào lên.
Sương Mạch nhất tộc mất đi dũng khí chiến đấu, tất cả đều quỳ xuống đầu hàng. Cục diện đã nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính Những người khác cũng phải từ bỏ, vứt vũ khí và đầu hàng theo.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy thì rưng rưng nước mắt.Cô ta không ngờ mọi chuyện có thể thay đổi nhanh như vậy.