Trận chiến ở quảng trường Hàn Băng nhanh chóng kết thúc.
Các tộc quần đều lựa chọn đầu hàng liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính biết đây là thời cơ tốt để lôi kéo lòng người, liền nháy mắt với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai thấy thế liền lập tức đi tới.
“Ngạo Hàn Mai đại nhân, những lời cô và Lâm minh chủ vừa nói đều là thật sao? Cô sẽ không giết chúng tôi chứ?”.
Có người dè dặt hỏi Ngạo Hàn Mai.
Cô ta bật cười: “Đương nhiên là thật rồi, sao chúng tôi lại sát hại tộc nhân của mình chứ? Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở nên bình đẳng, mọi lợi ích sẽ được chia đều!”.
“Thật sao?”.
“Tốt quá!”.
“Cảm ơn Hàn Mai đại nhân!”.
Nhiều người mừng rỡ phát khóc, nhưng đương nhiên vẫn còn một bộ phận mang thái độ hoài nghi.
Dù sao những lời ngon ngọt thì ai chẳng nói được.
Lâm Chính thấy thế, biết đã đến lúc tiêm cho bọn họ một mũi an thần, liền cất bước đi tới.
“Xin các vị trật tự, nghe tôi nói mấy câu”.
Thấy Lâm Chính ra mặt, mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh.
“Các vị, tôi biết trong lòng các vị vẫn còn hoài nghi chứ chưa tin tưởng liên minh Thanh Huyền chúng tôi, nhưng Lâm Chính tôi có thể ở đây đảm bảo với các vị, liên minh Thanh Huyền sẽ không gia nhập thế gia Ngạo Tuyết mà chỉ dùng thân phận đồng minh để giúp đỡ thế gia Ngạo Tuyết phát triển. Nếu các anh cảm thấy lời tôi nói không đủ sức thuyết phục thì có thể hỏi những người bên cạnh tôi”.
“Đây là Vu Hồng, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ Vu Sơn, trong chiến dịch núi Thiên Thần, Vu Hồng đại nhân bị Thiên Thần Điện ám toán, khiến toàn quân Vu Sơn bị diệt, sau đó cô ấy liền gia nhập liên minh Thanh Huyền của tôi, gây dựng lại Vu Sơn. Các vị có thể hỏi cô ấy xem tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào”.
“Còn đây là nhóm thế lực của Ngũ Phương Băng Nguyên, nếu tôi muốn thôn tính Ngũ Phương Băng Nguyên thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không muốn thôn tính bất cứ thế tộc nào. Mỗi người gia nhập liên minh Thanh Huyền đều dùng thân phận thành viên, bọn họ vẫn có thể giữ cơ cấu tổ chức của mình”.
“Bao gồm cả thế gia Ngạo Tuyết các vị nữa! Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn gia tộc của cô ấy bị bức hại. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để trừ gian diệt ác cho thế gia Ngạo Tuyết các anh mà thôi!”.
“Thế nên tất cả những lời hứa mà Ngạo Hàn Mai và tôi đã nói trước đó, tôi có thể thề ở đây là chúng tôi nhất định sẽ thực hiện!”.
Anh vừa dứt lời, đám Vu Hồng, Hoa Thiên Hải đều đứng ra làm chứng.
“Tôi có thể dùng danh dự của Vu Sơn để chứng minh điều này, những lời Lâm minh chủ nói đều là thật!”.
“Tôi cũng có thể làm chứng!”.
“Cả tôi nữa!”.
Âm thanh vang lên không dứt, những người đứng ra làm chứng cũng càng ngày càng nhiều.
Người của các tộc thấy thế mới thả lỏng cảnh giác, lặng lẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên từ phía thế gia.
“Bảo người của cậu làm chứng cho cậu? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?”.
Vừa dứt lời, liền có mấy luồng khí tức đáng sợ ập tới.
“Cao thủ thế gia?”.
Ngạo Vi Âm ngẩng phắt đầu lên, đanh mắt nhìn.
Lâm Chính cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy phía xa có một đám người đang chậm rãi đi tới.
“Cung nghênh gia chủ!”.
Ngạo Ly Phượng mừng rỡ, dẫn theo người của mình vội vàng quỳ xuống, cao giọng hô to.
Người của các tộc quần thấy thế thì đều biến sắc, có chút khó xử.
Gia chủ thế gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một người đàn ông râu tóc bạc trắng nhưng tướng mạo còn rất trẻ.
Người đàn ông mặc áo bào trắng hoa văn bông tuyết, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo, mắt sáng như kiếm, cất bước đi tới.
Thực lực cao thâm khó dò.
Ông ta đứng lại, dường như xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Nhìn thấy gia chủ thế gia còn không quỳ xuống?”.
Một đại nhân của thế gia ở bên cạnh lập tức hét lên.
Âm thanh như sấm, khiến mọi người muốn thủng màng nhĩ.
“Tôi… chúng tôi xin khấu kiến thế gia đại nhân”.
Một số người không khỏi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy dập đầu.
Những người còn lại thì bàng hoàng bất an, không biết nên làm thế nào.
Lúc này, ngay cả Ngạo Hàn Mai cũng có chút run rẩy.
Dù sao người kia cũng đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của thế gia Ngạo Tuyết.
Cô ta… có thể thắng được không?
Ngạo Hàn Mai không biết, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Ngạo Nhân Long! Ông dung túng cho người của thế gia làm xằng làm bậy, nô dịch tộc nhân, sát hại trung lương, không tội ác nào không làm, tôi thay mặt tất cả người của tộc Ngạo Tuyết, đuổi các ông ra khỏi thế gia Ngạo Tuyết. Nếu ông thức thời dẫn theo tộc nhân của ông ngoan ngoãn rời khỏi đây thì sẽ được tha chết!”.
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi, lớn tiếng mắng.