Ngạo Hỏa Vân đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, hai nắm tay siết chặt.
Anh ta biết Lâm Chính có video, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính còn có cả video của Ngạo Thiên Sương.
“Nếu cậu đã có video thì tại sao không lấy ra từ trước để chứng minh sự trong sạch của mình? Cậu chần chừ không công bố, lẽ nào chột dạ trong lòng?”.
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng quát.
“Tôi cũng muốn công bố, nhưng các ông có cho tôi cơ hội không? Từ lúc tôi đặt chân vào thế gia Ngạo Tuyết, các ông vẫn luôn nhằm vào tôi, hết lần này đến lần khác ám sát tôi! Chột dạ trong lòng? Tôi thấy người chột dạ là các ông mới đúng!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn kiếp, mày đừng có ngậm máu phun người!”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên.
“Ngậm máu phun người?”.
Lâm Chính cất điện thoại đi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế thì tôi phải hỏi tộc Sương Mạch các anh rồi, tại sao sau khi biết tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Hàn Mai, liền lập tức phái Ngạo Thiên Sương đến Lôi Trạch Thiên Các ngay trong đêm? Mục đích là gì? Thứ hai, tôi và Ngạo Thiên Sương không thù không oán, tại sao anh ta phải giết tôi? Nói cho cùng, các anh chỉ là không muốn Hàn Giang Cô Huyết trên người Ngạo Hàn Mai được chữa khỏi mà thôi! Các anh muốn Ngạo Hàn Mai chết bởi căn bệnh lạ này, như vậy thì sẽ không ai có thể đe dọa đến địa vị của Ngạo Thiên Sương, gia chủ thế gia đời sau sẽ thuộc về anh, đúng không?”.
Dứt lời, người của các tộc quần đều đổ dồn mắt về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
Bọn họ không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu mục đích của những hành động này chứ?
“Tranh quyền đoạt lợi, tôi không phản đối, nhưng dùng những thủ đoạn hạ lưu như này thì sao có thể vô tội được? Không tranh được thì giết, giết không được thì liên hợp các thế gia diệt tộc! Tộc Sương Mạch và những người được gọi là thế gia, các ông thực sự coi trọng tộc quy sao? Các ông thực sự coi người khác là đồng tộc đồng bào của mình sao? Tôi thấy không hề”!.
“Các ông chỉ là một đám tiểu nhân ích kỉ vụ lợi mà thôi!”.
“Các ông không xứng ở lại thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lâm Chính nói đầy chính nghĩa, sắc mặt căm phẫn: “Tôi là con rể của tộc Diệp Mạch, cũng là con rể của thế gia Ngạo Tuyết! Tôi không thể chấp nhận Ngạo Tuyết có những kẻ cặn bã như các ông! Hôm nay, tôi sẽ thay mặt Ngạo Tuyết, đuổi hết đám cặn bã như các ông đi!”.
Dứt lời, anh giơ Thiên Sinh Đao cao lên.
Lưỡi đao sáng loáng, giữa đất trời đầy băng tuyết, chói mắt như một chòm sao, khiến thân hình Lâm Chính càng trở nên cao lớn hơn.
Còn đám người của thế gia đã trợn mắt há mồm.
Lâm Chính chỉ vài ba câu nói đã biến bọn họ thành những kẻ phản trắc…
“Hay cho miệng lưỡi sắc bén!”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Xem ra sự thành lập của liên minh Thanh Huyền không phải trùng hợp, những kiêu hùng như Vu Hồng, Hoa Thiên Hải có thể thần phục cậu cũng là có nguyên nhân”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia cất bước đi tới.
“Chuyện đến nước này, e rằng ngoài một trận chiến thì cũng không còn lựa chọn nào khác”.
“Thế nên cậu hãy lựa chọn đi”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn anh.
“Lựa chọn gì?”.
“Cậu đánh với tôi một trận, nếu cậu tông tag thì tôi có thể nhường cho cậu vị trí gia chủ thế gia!”.
Gia chủ thế gia bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
“Gia chủ! Không được!”.
“Gia chủ, không được hành xử theo cảm tính như vậy!”.
“Bọn họ có thân phận gì chứ? Sao có thể nhòm ngó vị trí cao như vậy được? Tuyệt đối không thể!”.
Người của thế gia nhao nhao ngăn cản.
Nhưng vẻ mặt của gia chủ thế gia vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Người này hao tâm tổn sức làm nhiều việc như vậy cũng chỉ muốn lấy được vị trí lãnh tụ của thế gia Ngạo Tuyết cho Ngạo Hàn Mai mà thôi. Cậu ta muốn thông qua Ngạo Hàn Mai để khống chế thế gia Ngạo Tuyết. Nếu cậu ta đã có suy nghĩ như vậy thì tôi sẽ cho cậu ta cơ hội!”.
Những lời nói của ông ta tràn đầy tự tin.
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên một tia dị thường.
Gia chủ thế gia nói đúng.
So với việc hợp tác, thì không bằng khống chế thế gia Ngạo Tuyết trong tay.
Thực ra ngay từ đầu, Lâm Chính đã có ý định hợp tác, nhưng sau khi giết Ngạo Thiên Sương thì anh biết suy nghĩ này không hề thực tế.
Thế nên anh liền nảy ra ý định giúp đỡ Ngạo Hàn Mai làm gia chủ thế gia Ngạo Tuyết.
Chỉ có như vậy, thế gia Ngạo Tuyết mới có thể tính là đồng minh của anh, hai người mới cùng hội cùng thuyền.
“Nếu tôi thua thì sao?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Vậy thì kết cục… sẽ khá thảm đấy!”.
Gia chủ thế gia bình thản đáp: “Không những cậu phải chết, mà tộc Diệp Mạch, liên minh Thanh Huyền cũng sẽ bị tôi giết sạch, không tha một ai”.
Tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.