Câu này nói ra thấy rất cổ quái, người nghe cũng thấy rất cổ quái.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nhất định phải giơ cao ngọn cờ này.
Cô ta phải dùng thân phận người của thế gia Ngạo Tuyết để lật đổ sự thống trị của thế gia.
Bây giờ chỉ có giành được sự ủng hộ của tộc nhân Ngạo Tuyết thì mới có thể thành công.
“Ngạo Hàn Mai?”.
Ngạo Nhân Long nhìn chằm chằm về phía này với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, bình thản lên tiếng: “Cô vốn là người ứng cử cho vị trí gia chủ đời sau, là thiên tài mà mọi người khâm định, nhưng cô lại bị người ngoài mê hoặc, phản bội tộc nhân, tàn sát thế gia. Cô tội ác tày trời!”.
“Người tội ác tày trời là ông! Tộc Diệp Mạch tôi vô duyên vô cớ gánh họa diệt tộc, chuyện này do ai sai khiến? Tất cả là do các ông gây nên!”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Họa diệt tộc? Đây là do tộc Diệp Mạch các cô tự làm tự chịu mà thôi!”.
Ngạo Nhân Long bình thản đáp.
“Ông nói cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng quát.
“Sao? Cô cũng tự biết rõ mà, cần gì phải giả ngu chứ?”.
Ngạo Ly Phượng hừ mũi nói: “Tôi hỏi các cô! Có phải Ngạo Thiên Sương của tộc Sương Mạch là do cô và tên họ Lâm này giết không?”.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, không biết nên trả lời thế nào.
“Các cô không cần chối! Chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi! Chính là các cô làm! Chứng cứ là con ngựa các cô cưỡi lúc trở về không phải là băng mã của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi, mà là con ngựa được mua ở thành trì bên ngoài đất cực hàn!”.
“Chúng tôi đã phái người đi hỏi, lúc các cô mua ngựa thì người ai cũng dính đầy máu bẩn. Chắc công ta đây là máu của ngạo Thiên Sương và các tuyết vệ!”.
“Ngạo Hàn Mai, các cô còn muốn chối sao?”.
Những lời nói của Ngạo Ly Phượng khiến mấy người Ngạo Hàn Mai đều á khẩu.
Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngạo Hàn Mai, tỏ vẻ phức tạp.
“Ngạo Thiên Sương đúng là do chúng tôi giết!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
“Nghe thấy chưa? Người này đã thừa nhận rồi! Bọn họ giết tộc nhân, chúng tôi trừng phạt bọn họ theo tộc quy thì sai sao?”.
Ngạo Ly Phượng cười đầy dữ tợn, ánh mắt vô cùng đắc ý.
“Nhưng là Ngạo Thiên Sương ra tay trước!”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vẫn còn già mồm?”.
Ngạo Ly Phượng hiển nhiên không tin.
“Lâm minh chủ, đầu óc anh có vấn đề à? Bây giờ anh thừa nhận, thì tộc nhân chỉ càng căm ghét chúng ta hơn. Bọn họ vốn dĩ đã nghi ngờ và không tin tưởng chúng ta, bây giờ anh thừa nhận như vậy, chỉ sợ chúng ta càng khó chống lại thế gia Ngạo Tuyết hơn”.
Ngạo Vi Âm trầm giọng nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Cô ta vốn định sống chết không nhận tội, nhưng Lâm Chính đã thừa nhận, thì tức là mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, nói với Sở Thu ở bên cạnh: “Sở Thu, mang đồ ra đây”.
“Vâng, minh chủ”.
Sở Thu gật đầu, lấy một chiếc điện thoại ra.
Đó là điện thoại của Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ông bảo tôi nói hươu nói vượn? Vậy tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!”.
Lâm Chính giơ điện thoại cao lên, đồng thời mở video.
Video hiển thị cảnh tượng Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương đang đánh nhau.
Hóa ra Lâm Chính đã đề phòng trước, dặn Sở Thu ở trên núi dùng điện thoại quay lại cảnh này.
Ngạo Ly Phượng thấy thế, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng ông ta vẫn chưa hết hi vọng, khẽ gầm lên: “Vậy thi thể của Băng Điểu trên Hàn Sơn thì cậu giải thích thế nào? Chúng tôi phát hiện thi thể Băng Điểu đã bị tách rời ở dưới tầng hầm của tộc Diệp Mạch! Các cậu tư tàng thứ này, lẽ nào không có tội?”.
“Băng Điểu do tôi giết, thi thể đương nhiên là của tôi, vậy cũng là có tội sao?”.
Lâm Chính lập tức đáp.
“Nói vậy là những người chết trên Hàn Sơn của tộc Sương Mạch cũng là anh giết?”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Bọn họ bị Băng Điểu giết, không liên quan đến tôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh…”
“Còn nữa, Ngạo Hỏa Vân, anh nghĩ các anh vô tội sao?”.
Lâm Chính hừ mũi nói, rồi cũng phát luôn video đám Ngạo Hỏa Vân mai phục trên Hàn Sơn.
Người của tộc Sương Mạch đều im lặng không nói gì.
Các tộc nhân xung quanh xôn xao.
“Người của tộc Sương Mạch ra đòn sát thủ như vậy, lẽ nào là vô tội? Còn thế gia đại nhân biết rõ chuyện này nhưng vẫn dung túng, chẳng phải cũng là tòng phạm sao? Các ông giải thích thế nào đây?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Xung quanh im phăng phắc.