Gia chủ thế gia không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ngón tay chợt động.
Trong chớp mắt, mặt đất chao đảo.
Mặt đất rung chuyển, từng vết nứt xuất hiện, lan khắp bốn phía.
Lâm Chính biến sắc, dường như nhận ra gì đó, tung người nhảy lên.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mặt đất nứt toác bất ngờ bắn ra những chiếc gai nhọn đáng sợ, mỗi mũi gai như một lưỡi dao, vô cùng sắc bén.
Cũng may Lâm Chính nhảy lên kịp thời, tránh được số gai băng này.
Nhưng gai băng không dừng lại, mà tiếp tục lao lên trời.
"Cái gì?".
Lâm Chính mở to mắt.
Chỉ thấy toàn bộ gai nhọn bắn ra từ mặt đất lao thẳng vào mây xanh.
Lâm Chính như mắc kẹt trong một tấm lưới lớn, muốn thoát cũng không thể.
Anh bất đắc dĩ phải che phủ toàn bộ sức mạnh phi thăng lên từng tấc máu thịt, phát động xương chí tôn.
Phập! Phập! Phập!
Gai băng đáng sợ đâm mạnh vào người anh, khiến cơ thể anh da tróc thịt bong, máu me be bét, thảm không nỡ nhìn.
Sau khi gai băng tan hết, thì cả người Lâm Chính đã chi chít vết thương.
Lâm Chính lại hạ xuống đất, cảm thấy đau đớn như toàn thân bị rách toạc, cơ thể vô cùng chấn động.
Anh biết rõ thân xác của mình mạnh đến mức nào.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của gia chủ thế gia, dường như độ mạnh của thân xác anh hoàn toàn không có tác dụng gì.
E rằng nếu không có xương chí tôn, thì Lâm Chính đã tan xác trước đòn tấn công này rồi.
"Anh đúng là Lục Địa Thần Tiên".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh.
Với độ mạnh của thân xác anh hiện giờ thì chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có thể khiến anh bị thương dễ dàng như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Lâm Chính cứ có cảm giác sức mạnh phi thăng của đối phương có chút kì lạ.
So với Diệp Viêm thì đặc biệt hơn.
Dường như so với ông ta, sức mạnh phi thăng của anh vô cùng yếu ớt.
Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư suy nghĩ.
"Sao? Bị sức mạnh của tôi dọa sợ rồi à?".
Gia chủ thế gia bình thản nói, sau đó lại cách không nắm chặt một cái.
Rắc!
Trong hư không ngưng kết rất nhiều băng sương, bao vây lấy Lâm Chính.
Một quyền băng khổng lồ được hình thành, nhanh chóng túm lấy Lâm Chính.
Tứ chi của anh lập tức không thể động đậy.
Sau đó.
Ầm!
Quyền băng nổ tung.
Một đám mây băng khổng lồ hiện ra.
Mọi người ở bên dưới đều ngước mắt lên, nhìn về phía bóng dáng trên bầu trời.
Chỉ thấy mây băng dày đặc, chứ không thấy bất cứ thứ gì.
"Hỏng rồi!".
"Lâm minh chủ!".
Người của liên minh Thanh Huyền biến sắc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, một ngọn lửa trắng tỏa ra giữa không trung, khiến mây băng bốc hơi hết sạch.
Một người đàn ông toàn thân tỏa ra ngọn lửa xuất hiện trên bầu trời.
"Là minh chủ!".
Mọi người mừng rỡ.
"Dị hỏa?".
Gia chủ thế gia lập tức nhíu mày.
"Dị hỏa của tôi vừa khéo khắc thuật pháp hệ băng của ông".
Lâm Chính trầm giọng nói, đôi mắt bùng ngọn lửa, tung người nhảy lên, hai tay nắm chặt Thiên Sinh Đao, múa may quanh người.
Các vết thương trên người anh lập tức biến mất.
Thân đao lại hiện lên ngọn lửa hừng hực, dường như muốn thiêu cháy bầu trời, chém về phía gia chủ thế gia.
"Băng Phong Cửu Thiên!".
Gia chủ thế gia quát lên, băng lực toàn thân bắn ra, hai cánh tay dường như lóe lên tia chớp màu lam, bắn thẳng lên trời.
Từng đoạn băng sương lập tức lao vút lên tầng mây.
Ngay sau đó, bầu trời đang ngùn ngụt lửa như muốn đóng băng lại.
Đây là trận đối đầu giữa băng và lửa!
Mọi người nhao nhao lùi lại, trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt thất thần!
Thật là đáng sợ!
Đây là trận đấu mức độ nào chứ?
Không ai biết được.
Lâm Chính huy động toàn bộ dị hỏa giáng xuống, nhưng bị băng sương ngăn cản, nên tốc độ trở nên chậm lại.
Cuối cùng, khi rơi xuống độ cao cách mặt đất 100m thì dừng lại.
Thiên Sinh Đao vốn hừng hực ngọn lửa lập tức bị băng sương bao phủ.
Hơn nữa, băng sương còn lan theo thanh đao, dường như muốn đóng băng cả cơ thể anh...
Cuối cùng, Lâm Chính bị đóng băng hoàn toàn.