TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4185 "HA HA, VẬY LÀ TÔI CÓ THỂ TRẢ THÙ RỒI".

"Hay!".

Phía thế gia vang lên tiếng hoan hô và reo hò.

Có người thậm chí còn vỗ tay.

"Hừ, cái đồ không biết tự lượng sức mình, dám thách thức cả gia chủ thế gia! Đúng là nực cười!".

Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nói đầy khinh bỉ.

"Cậu ta tưởng đánh được mấy chiêu với Thánh Quân Diệp Viêm thì mình hơn cả Lục Địa Thần Tiên, mà không biết chỉ là mèo mù vớ cá rán!".

Ngạo Ly Phượng cười nói: "Gia chủ của chúng ta mới thực sự là sự tồn tại ngang hàng với Lục Địa Thần Tiên! Cậu ta? Là cái thá gì chứ?".

"Đúng vậy".

"Ha ha ha!".

Bọn họ cười ầm lên.

Phía liên minh Thanh Huyền im lặng như tờ.

Bọn họ lo lắng nhìn Lâm Chính đã bị đóng băng ở giữa không trung, không ai dám thở mạnh.

Bọn họ không biết Lâm Chính còn sống hay đã chết.

Nhưng cho dù còn sống, qua mấy phen giao đấu, bọn họ cũng có thể nhìn ra Lâm Chính không phải đối thủ của gia chủ thế gia.

E là trận chiến này không còn phần thắng rồi.

"Hàn Mai!".

Ngạo Vi Âm khẽ hít vào một hơi, nhỏ giọng gọi.

"Sao thế chị?".

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ lo âu, ngoảnh sang hỏi.

"Nếu Lâm minh chủ bại trận, em hãy dẫn ngay người xông lên giết gia chủ thế gia, rõ chưa? Phải giết ông ta bằng mọi giá!".

Ngạo Vi Âm lạnh lùng nói.

"Cái gì?".

Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, vội vàng nói: "Nếu ngay cả Lâm minh chủ cũng không phải đối thủ, thì em và những người này sao có thể giết được ông ta chứ?".

"Không giết được cũng phải giết! Em phải hiểu, một khi Lâm minh chủ bại trận, với tính khí của thế gia thì chắc chắn ông ta sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta. Thế nên đây là cơ hội tốt nhất, cho dù là liều mạng thì cũng phải đánh. Lẽ nào em muốn mặc cho đối phương chém giết mình sao?".

Ngạo Vi Âm khàn giọng nói.

Cô ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai không nói gì, ánh mắt cũng hiện lên sự quyết tuyệt.

Gia chủ thế gia đanh mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, lại nắm hai tay, một cây thương băng xuất hiện.

Ông ta nhằm vào Lâm Chính, rồi vung mạnh.

Vèo!

Thương băng lập tức xé rách hư không, như một ngôi sao băng đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính.

Lâm Chính cũng nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm.

Những mảnh băng vỡ vụn.

Còn anh cũng như một con diều đứt dây, rơi từ trên không trung, nặng nề ngã xuống đất.

"Lâm minh chủ!".

Đám Hoa Thiên Hải nhanh chân chạy tới.

"Đừng lại đây!".

Lâm Chính mặt đầy vụn băng, khẽ quát lên: "Nếu các ông tham gia vào thì sẽ phá vỡ quy tắc, đến lúc đó dù tôi có thắng thì đối phương cũng không phục".

Thắng?

Mọi người lại kinh ngạc.

Với tình hình bây giờ của Lâm Chính thì anh lấy gì để thắng gia chủ thế gia?

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn thương băng ở lồng ngực, anh cố nhịn đau, cầm lấy cán thương rút mạnh ra.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến anh hơi co giật.

Băng thương xuyên thấu qua người anh.

Sau khi rút thương ra, vết thương ở lồng ngực của Lâm Chính không chảy một giọt máu nào.

Hóa ra hầu hết máu trong người anh đã bị sức mạnh hàn băng trên thương băng làm cho ngưng kết lại...

Lâm Chính thử huy động dị hỏa, nhưng dị hỏa lúc này cực kì yếu ớt.

Không được!

Cứ tiếp tục thế này thì anh chết là cái chắc.

"Cậu không phải đối thủ của tôi!".

Gia chủ thế gia chậm rãi đi tới, phía sau ông ta lại ngưng kết sức mạnh hàn băng.

Sức mạnh hàn băng hóa thành từng món vũ khí, có trường kiếm, trường thương, trường đao, trường kích...

Nhất thời, đằng sau gia chủ thế gia như là một kho vũ khí khổng lồ.

Ông ta lại vung tay lên, tất cả vũ khí quay đầu, nhằm vào Lâm Chính.

"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, thì bây giờ tôi sẽ cho cậu đi một cách nhanh gọn".

Gia chủ thế gia khàn giọng nói, sau đó đôi mắt trở nên lạnh lẽo, hạ cánh tay xuống.

Vèo vèo vèo...

Tất cả vũ khí lập tức bay ra, xuyên qua mọi thứ, nhằm thẳng vào Lâm Chính.

Lâm Chính dường như nín thở, nhưng anh không có ý định tránh né, mà nhảy lên, lao về phía gia chủ thế gia như bị điên.

"Đúng là chán sống!".

Ngạo Hỏa Vân thấy thế liền cười khẩy.

"Xem ra cậu ta đã buông xuôi rồi".

"Nhưng mà cũng phải, gia chủ thế gia của chúng ta có thực lực mạnh như vậy, trước đó cậu ta không biết, bây giờ giao đấu với gia chủ thế gia xong, biết được thực lực của gia chủ, sinh lòng tuyệt vọng nên mới làm vậy".

Ngạo Ly Phượng cười nhạt: "Như vậy cũng tốt, được chết nhanh gọn, không phải chịu sự hành hạ!".

"Ha ha, vậy là tôi có thể trả thù rồi".

Ngạo Hỏa Vân nhìn đám Ngạo Hàn Mai với ánh mắt hung dữ, chứa đầy sát khí.

Ngạo Vi Âm cũng nhắm mắt lại.

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai dại ra, chẳng nói một lời.

Người của liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng tuyệt vọng.

Chiêu thức đáng sợ như vậy, Lâm Chính lấy gì để chống lại đây?

Cô ta ngây người ra nhìn.

Nhưng Lâm Chính lại lao bắn về phía trước, dùng cơ thể chống lại hơn trăm món vũ khí được băng hóa kia.

Mỗi món vũ khí đều có uy năng xé toạc trời xanh vũ trụ.

Lẽ nào mọi chuyện sắp kết thúc thật sao?

Toàn thân Ngạo Hàn Mai cảm thấy vô lực.

Một giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi khóe mi.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Rắc!

Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên, khẽ gầm một tiếng, cánh tay bỗng sinh ra rất nhiều băng sương.

Băng sương nhanh chóng ngưng kết, hóa thành một chiếc thuẫn băng khổng lồ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thuẫn băng hình thành, những món vũ khí đáng sợ kia đều va vào thuẫn băng, tan tàn nát vụn.

Lại nhìn thuẫn băng, nó chẳng mảy may làm sao.

"Cái gì?".

"Không thể nào!".

Đám Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng đều kêu lên thất thanh.

Liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng kinh ngạc.

Lâm Chính giơ thuẫn băng lên, thế như chẻ tre, hất bay mọi công kích, lao tới trước mặt gia chủ thế gia như một con trâu điên.

Gia chủ thế gia trợn tròn mắt.

Bốp!

Thuẫn băng nặng nề va vào người ông ta.

Một đám sương băng khổng lồ lập tức lan ra tứ phía...

Đọc truyện chữ Full