Đám đông trố tròn mắt. Bọn họ không dám tin vào những gì nhìn thấy. Một bóng hình bay ra, đập mạnh vào bức tượng bên cạnh. Bức tượng đó lập tức vỡ vụn.
Gia chủ thế gia nằm trong đống đổ nát. Người của thế gia há mồm trợn mắt. Đến cả người của tộc Ngạo Tuyết cũng vậy.
Đối với bọn họ thì gia chủ thế gia giống như thần linh vậy. Vậy mà hôm nay cũng bị đánh bại thế này.
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì họ sẽ không dám tin.
Điều khiến đám đông kinh hãi đó là sức mạnh mà Lâm Chính sử dụng. Hàng nghìn con mắt tập trung.
Lâm Chính với thuẫn băng trên tay từ từ mỉm cười.
Sức mạnh của băng hàn trên cánh tay anh dày đặc, lớp khói băng bay lên tạo thành thế đối đầu rõ ràng với dị hỏa.
“Băng Sương Thần Lực sao?”, Ngạo Ly Phượng kêu lên.
“Cái gì? Băng..Sương Thần Lực à?”
Ngạo Hỏa Vân suýt nữa thì ngã phịch ra đất. Vừa rồi anh ta đã tận mắt nhìn thấy Lâm CHính dùng dị hỏa đối phó với thế chủ. Giờ anh lại sử dụng Băng Sương Thần Lực.
Điều này có nghĩa là gì? Lẽ nào...người này lại sở hữu hai loại sức mạnh khác nhau?
Gia chủ thế gia từ từ đứng dậy khỏi đống đổ nát. Ông ta ôm ngực, lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh, hình như đang trị vết thương.
Một lúc sau, luồng ánh sáng xanh biến mất. Gia chủ thế gia có vẻ như đã hồi phục. Ông ta bước tới, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.
“Cậu cùng lúc sở hữu cả Băng Sương Chi Lực và dị hỏa. Thật bất ngờ đấy. Lâm Chính, nói cho tôi biết, cậu đã làm như thế nào. Sức mạnh Băng Sương của cậu rất giống với của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi. Là người của Diệp Mạch nhất tộc đã dạy cậu sao?”
“Hỏi vậu có ích gì cho ông chứ?”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ lạnh lùng.
“Sao lại không? Cậu của hiện tại và lúc trước, đối với tôi mà nói giá trị đã khác nhau rồi. Người có thể sở hữu cả băng và lửa thì đương nhiên là đặc biệt. Có thể cậu mà làm nguyên liệu luyện công của tôi thì tôi có thể dễ dàng đột phá được”, ông ta trầm giọng.
“Giúp ông đột phá sao?”
Lâm Chính nhếch miệng cười: “Giúp ông đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đúng không?”
Dứt lời gia chủ thế gia đanh mắt.
“Đồ có mắt như mù, gia chủ của chúng tôi đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên từ lâu rồi. Giờ người đứng trước mặt anh là một vị thần tiên đấy, thế mà cũng không nhận ra”, Ngạo Hảo Vân hét lớn.
“Lục Địa Thần Tiên sao? Lúc tôi mới giao đấu với gia chủ của các người thì cũng đã bị lừa, tưởng rằng sức mạnh phi thăng của ông ta là sức mạnh chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có. Nếu là trước đây thì tôi cũng đã bị che mắt rồi. Nhưng tôi từng giao đấu với Diệp Viêm. Tôi biết sức mạnh thật sự của một Lục Địa Thần Tiên là như thế nào. Gia chủ của các người bắt chước giống lắm nhưng không phải là thật”, Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hỏa Vân nín thở. Lâm Chính nói tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm thì sức mạnh Băng Sương của ông xảy ra biến dị nên mạnh hơn nên mới mang đến cảm giác đó cho người khác đúng không? Còn trên thực tế ông không hề mạnh như mọi người tưởng tượng”.
Gia chủ thế gia nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ bàng hoàng nhưng ông ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Cậu đang nghi ngờ thực lực của tôi sao? Nếu vậy thì tôi sẽ cho cậu được thấy”
Nói xong một luồng băng hàn kinh người từ cơ thể ông ta phóng ra. Cả vùng không gian dao động.
Người của thế gia tái mặt, họ cảm thấy lo lắng. Sức mạnh này vượt xa sức mạnh người thường.
“Đây chẳng lẽ không phải sức mạnh thần tiên sao? Tên họ lâm kia, anh chết chắc rồi. Nếu như anh chọc giận thần tiên thì sẽ chết chắc”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên, anh suy nghĩ và như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Kết thúc đi”, gia chủ hét lớn, đập về phía Lâm Chính.
Lúc này một người băng khổng lồ xuất hiện, hai cú đấm của người băng giống như sát thần giáng xuống Lâm Chính.
“Lùi ra”.
“Mau lùi ra".
Người của Ngạo Hỏa Vân hô lên. Người của liên minh Thanh Huyền bao gồm Vu Hồng, Hoa Thiên Hải, trang chủ Tiêu Vấn đều lập tức lao ra, tạo thành hàng phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này...Lửa lại bùng lên từ vị trí của Lâm Chính chặn đứng hai cú đấm đang giáng xuống kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đó rất nhiều người quên mất những gì mình đang làm. Băng và lửa lại va chạm.
Không! Khi lửa tiếp xúc với hai cú đấm thì Lâm Chính lập tức đổi đòn, đó không còn là lửa nữa mà là băng.
Rắc! Băng và băng va chạm.
Cú đấm của gia chủ dội xuống đầu Lâm Chính. Cả hiện trường im lặng như tờ.