“Cô nói gì cơ?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Ngay cả những người sống sót còn lại của tộc Diệp Mạch cũng cảm thấy khó tin.
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy? Mấy kẻ khốn nạn của tộc Sương Mạch này không đáng được tha thứ!”
“Bọn họ đã giết không biết bao nhiêu anh em ruột thịt của chúng ta rồi, ngay cả tộc trưởng cũng đã chết dưới tay bọn họ, sao chúng ta có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?”
“Đúng đó cô chủ, còn cả những người của thế gia nữa, họ thậm chí còn muốn đưa chúng ta đến phòng thuốc! Bọn cầm thú này không đáng được đồng cảm, cần phải nhanh chóng loại bỏ!”
Mọi người lần lượt lên tiếng, khuyên nhủ không ngừng.
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng tôi muốn trở thành gia chủ mới của thế gia Ngạo Tuyết, không nên có lòng dạ hẹp hòi, so đo tính toán những ân oán đã qua, nếu không, làm sao mọi người sẽ phục tùng tôi đây?”
“Chuyện này...”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết nên nói gì.
“Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng, nếu bây giờ mấy người tự nguyện đầu hàng, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa! Còn nếu không chịu đầu hàng, mấy người có thể ra tay, nhưng kết cục như thế nào thì hẳn là mấy người đã biết rõ rồi, tự lựa chọn đi!”
Ngạo Hỏa Vân và đám người Ngạo Ly Phượng nhìn nhau, im lặng một lúc, cuối cùng rối rít buông bỏ vũ khí trong tay, quỳ xuống mặt đất.
“Chúng tôi... sẵn lòng phục tùng!”
Cùng với tiếng nói nhẹ nhàng truyền đi, tất cả người của thế tộc và tộc Sương Mạch đều đã đầu hàng.
Mọi người ở xung quanh thấy thế đều quỳ xuống đất.
“Kính chào gia chủ thế gia!”
“Kính chào gia chủ thế gia!”
Âm thanh như sóng trào lan ra khắp nơi.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra, đôi mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Sự hỗn loạn đã lắng xuống, cùng với việc Ngạo Hàn Mai trở thành gia chủ thế gia mới, tộc Diệp Mạch cũng trở thành một thế gia mới.
Thế gia Ngạo Tuyết đã lấy lại được sự yên bình.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, lại có vẻ như tất cả đều đã thay đổi.
Liên minh Thanh Huyền nghỉ ngơi nửa buổi, sau đó trở về nơi đóng quân của liên minh.
Trận chiến này khiến khá nhiều người bị thương, họ cần được chữa trị.
Lâm Chính chuẩn bị rời đi cùng với người của liên minh Thanh Huyền.
...
Hồ nước bên hiên nhà của tộc Diệp Mạch.
Lâm Chính im lặng nhìn mặt nước, suy nghĩ đến việc rời đi.
“May mà có cậu, Lâm minh chủ, nếu không có cậu e rằng tất cả chúng tôi đều đã bị người tộc Sương Mạch và thế gia giết chết, cảm ơn cậu”.
Ngạo Vi Âm đi tới, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng nữa mà hơi dịu dàng.
“Khách sáo rồi, tôi là chồng của Hàn Mai, sao có thể thờ ơ với chuyện này chứ?”, Lâm Chính cười.
“Chồng hả?”
Ngạo Vi Âm lắc đầu: “Cậu hay Hàn Mai đều không thực sự nghiêm túc với chuyện này, mối quan hệ vợ chồng này của hai người chỉ là cái cớ để cậu can thiệp vào thế gia Ngạo Tuyết mà thôi!”
Cô ta xoay người lại, nhìn chăm chú vào Lâm Chính: “Lâm minh chủ, thực ra cậu rất có tham vọng, cũng biết nhìn xa trông rộng, rõ ràng là cậu có thể nắm giữ thế gia Ngạo Tuyết trong lòng bàn tay, nhưng cậu lại chọn cách bảo Hàn Mai tiếp quản vì cậu biết rằng Hàn Mai sẽ phù hợp hơn cậu!”
“Tôi chỉ muốn mượn sức mạnh của Ngạo Tuyết để đối phó với kẻ thù của mình, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính sờ túi áo, không tìm thấy điếu thuốc nào mới nhoẻn miệng cười.
“Chắc chắn là không chỉ có như thế!”
Ngạo Vi Âm lắc đầu, lạnh lùng nói.
Lâm Chính cũng không muốn giải thích thêm, bình tĩnh nói: “Cô có cho rằng Hàn Mai sẽ quản lý tốt Ngạo Tuyết không?”
“Tôi không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói; “Phải xem cô ấy có quyết đoán không đã!”
“Quyết đoán?”
Hô hấp của Ngạo Vi Âm trở nên dồn dập, gằn giọng nói: “Ý cậu là...”
“Thế gia và tộc Sương Mạch từ trước đến nay đều chưa bao giờ từng bỏ cuộc, nếu không loại bỏ thì cô ấy sẽ không thể ngồi vững được ở vị trí này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vẻ mặt của Ngạo Vi Âm trở nên căng thẳng, một lúc sau cũng không nói gì.