Ngạo Hàn Mai đã đứng ở trước cửa chờ từ trước.
“Chồng về lúc nào thế?”
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Tôi sẽ đến chữa trị Hàn Giang Cô Huyết cho cô đúng giờ, đừng lo”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì tốt”.
“Nhưng có một việc tôi cần cô giúp”.
“Chồng cứ nói đừng ngại”.
“Tôi muốn cô tìm một ít thảo dược giúp tôi, mấy thảo dược này đều sống ở nơi cực kỳ lạnh, cô nhất định phải huy động tất cả người thế gia Ngạo Tuyết đi tìm cho tôi, càng sớm càng tốt”.
Lâm Chính lấy một tờ giấy từ trên người ra rồi đưa cho cô ta.
Ngạo Hàn Mai nhận lấy đọc, hô hấp như ngừng lại.
“Những nguyên liệu này… đều cực kỳ quý hiếm, lúc nào thì chồng cần?”
“Trong một tháng phải đưa cho tôi”.
“Một tháng? Đây…”
“Tôi biết thời gian rất gấp nhưng tôi không đợi được”.
Lâm Chính sát lại gần, thấp giọng nói: “Nếu trong một tháng không thể tìm được mấy dược liệu này cho tôi thì tôi sẽ mất mạng”.
Nghe thấy thế, Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh sợ.
Một lúc sau, cô ta gật đầu: “Chồng cứ yên tâm, vợ… vợ sẽ cố gắng giúp chồng”.
“Tôi đợi tin tức của cô”.
Lâm Chính xoay người leo lên ngựa, nhìn người thế gia Ngạo Tuyết ở phía sau, sau đó kéo dây cương đi ra ngoài.
Ngạo Hàn Mai chắc chắn sẽ không tiếc bất kỳ giá gì tìm mấy dược liệu này giúp anh.
Vì một khi Lâm Chính mất mạng, Ngạo Hàn Mai cũng không sống được.
Rời khỏi thành Ngạo Tuyết, Lâm Chính một đường đi thẳng đến nơi đóng quân.
Cũng đã mất không ít thời gian ở đây, anh phải mau chóng quay về nơi đóng quân để xác nhận một chuyện trước.
“Tôi về trước, các người từ từ mở”.
Lâm Chính nghiêng đầu nói với trang chủ Vân Tiếu, sau đó kéo dây cường chạy đi.
“Minh chủ?”
Trang chủ Vân Tiếu vội gọi.
Nhưng Lâm Chính đã chạy mất dạng.
“Minh chủ làm sao thế nhỉ?”, thành chủ Nam Ly Thành khó hiểu hỏi.
“Không biết”.
Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính dùng sức mạnh phi thăng quấn lấy móng ngựa, khiến bước chân ngựa băng chạy như bay.
Nhưng sau khi vượt qua mấy ngọn núi.
Phụt!
Lâm Chính nôn ra ngụm máu, cả người cũng vô lực ngã xuống từ trên lưng ngựa.
Ngựa băng dừng lại.
Lâm Chính thở hổn hển, lúc này hai mắt thay đổi kinh người, đồng tử bên trái xanh thẳm như băng, đồng tử bên phải nóng bức như lửa.
Anh vội lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào trên người.
Qua một lúc lâu mới ổn định khí huyết trong người.
Lâm Chính ngồi khoanh chân lại, kéo áo ra.
Chỉ thấy có rất nhiều vết bầm tím như mạng nhện xuất hiện trước ngựa mình.
Mấy vết bầm này có xanh có đỏ đan vào nhau hệt như móng vuốt sắc nhọn của ác ma, vô cùng ghê rợn.
“Xem ra không thể kéo dài thêm được nữa”.
Lâm Chính thầm nghiến răng.
Anh nắm giữ dị hỏa, bây giờ dùng trái tim Băng Điểu biến dị để có được lực hàn băng.
Băng hỏa vốn dĩ là sức mạnh tương khắc với nhau.
Nhưng Lâm Chính vì có xương chí tôn nên hiện giờ trong người có hai sức mạnh này, cũng có thể sử dụng hai sức mạnh này cùng lúc.
Nhưng phản ứng loại trừ của hai sức mạnh này sẽ không biến mất nhờ xương chí tôn, sở dĩ Lâm Chính vẫn có thể sống chỉ đơn giản là vì xương chí tôn đủ mạnh.
Bây giờ phản ứng loại trừ của hai sức mạnh ngày càng nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng kết hợp hai sức mạnh này, cuối cùng Lâm Chính sẽ chết vì nổ tung.
Lâm Chính vội vàng chạy đến nơi đóng quân liên minh, sau đó lập tức bế quan.
Bế quan cả một ngày mới ổn định được sức mạnh trong người.
Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời.
“Thời gian một tháng… quá gấp gáp”.
Lâm Chính nhìn vết bầm trước ngực, sắc mặt căng chặt.
Bây giờ chỉ nhờ Ngạo Hàn Mai có thể mang đến bất ngờ cho mình.
Nếu trong vòng một tháng có thể tìm được dược liệu thì Lâm Chính có thể luyện chế Ngũ Hành Hồn Đồn Đan, tạm thời phong ấn sức mạnh trong người bằng đan dược, mặc dù sẽ mất đi sức mạnh giữa băng và lửa nhưng có thể giữ được mạng của anh.
Sau đó thì phải phụ thuộc vào tạo hóa.
Lâm Chính thở dài, bước ra khỏi phòng bế quan.
Các đội quân đã trở lại từ sớm, mọi người vùi đầu vào công việc của mình một cách trật tự.
“Minh chủ! Minh chủ!”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Là Sở Thu.
“Sao thế?”
Lâm Chính hỏi.
“Minh chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, có người muốn lừa chúng ta”.
Sở Thu thở hổn hển nói.
“Lừa chúng ta?”
Lâm Chính sửng sốt, lập tức đi ra ngoài với Sở Thu.
Hóa ra là con đường mà Lâm Chính xây dựng bị ai đó chặn lại.
Sự việc xảy ra ở lối vào của vực Diệt Vong, một nhóm cường giả có thực lực mạnh bỗng đến con đường đang được xây dựng, ép buộc đuổi người của liên minh Thanh Huyền đi, độc chiếm đoạn đường vẫn chưa được làm xong, còn nói không đưa tiền thì không được làm tiếp nữa.
Trang chủ Vân Tiếu và Vu Hồng đến giải quyết tình hình, nhưng hình như đối phương có chút lai lịch, Vu Hồng bèn bảo Sở Thu đến gọi Lâm Chính.
Khi Lâm Chính chạy đến đoạn đường này, nơi này đã có cả trăm người.
Liên minh Thanh Huyền chiếm ưu thế về số người.
Mọi người không đánh nhau nhưng bầu không khí lại giương cung bạt kiếm như thể không hòa giải được.
Vu Hồng đanh mặt nhìn đối phương, mấy người trang chủ Vân Tiếu sa sầm mặt mày, tay cầm chặt kiếm chiến.
“Minh chủ”.
“Minh chủ đến rồi”.
“Chào minh chủ”.
Sau khi Lâm Chính đến, mọi người bèn lên tiếng chào.
Mấy người trang chủ Vân Tiếu mừng rỡ, vội xoay người chắp tay lại: “Thuộc hạ chào minh chủ”.
“Không cần đa lễ”.
Lâm Chính bước đến chỗ mọi người, đưa mắt nhìn bóng người trên đường nói: “Chuyện là thế nào?”
“Đám người này đều là người của Huyết Hồ, Huyết Hồ là tổ chức có danh tiếng cực kỳ không tốt ở vực Diệt Vong bọn tôi, chúng làm tất cả những việc ác vì lợi ích, kể cả giết người, bắt cóc tống tiền, cái gì chúng cũng làm, rất khó đối phó”.
Vu Hồng đè thấp giọng giải thích.
“Huyết Hồ?”
Lâm Chính nhíu mày, hình như đã nghe cái tên này ở đâu.
“Lâm minh chủ, những người này không nhiều, muốn giết cũng không khó, nhưng nếu giết chúng rồi thì chắc chắn chúng sẽ điên cuồng trả thù, trong Huyết Hồ loại người nào cũng có, chúng giỏi nhất ám sát và đánh lén, chúng tôi lo chúng sẽ gây rắc rối cho liên minh, thế nên mới mời anh đến giải quyết đám người này thế nào”, Vu Hồng lại nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính xoa cằm.
Anh hiểu ý của Vu Hồng.
Liên minh Thanh Huyền không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ tiểu nhân khó đối phó.
“Này, ai là Lâm minh chủ chó chết gì đó? Bước ra đây cho tao”.
Lúc này một người đàn ông mỏ nhọn, dáng người thấp bé cao giọng nói, thái độ vô cùng kiêu căng.