Người của Huyết Hồ nhanh chóng đi xa.
Lâm Chính đứng tại chỗ, yên lặng dõi theo bọn họ rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.
“Lâm minh chủ, chúng ta còn đợi ở đây làm gì?”.
Một thành viên liên minh căm phẫn bất bình, nói.
“Đợi người”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, vừa ngồi thiền vừa nói.
“Đợi người? Ai thế?”.
Sở Thu không hiểu hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, tất cả mọi người lập tức ngồi xếp bằng điều chỉnh trạng thái, nhanh!”.
Lâm Chính quát lên, giọng nói vang to.
Bọn họ ngạc nhiên, nhưng không dám làm trái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền.
“Mọi người điều chỉnh trạng thái tốt nhất, lát nữa chúng ta sẽ đi đường dài. Nhớ rõ, từ bây giờ không được hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, chỉ cần nghe theo lệnh tôi là được!”.
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Vô cùng nghiêm túc, không cho phép nghi ngờ.
Mọi người chấn động, không hiểu là có chuyện gì nhưng không dám lên tiếng.
Cứ vậy qua nửa tiếng, một chiếc xe đầy vết tích chiến đấu đi vào vực Diệt Vong.
Không ít người mở to mắt, vô cùng bất ngờ.
Vực Diệt Vong không có xe, người có thể lái xe vào đâ chắc chắn phải có người hộ tống vào.
Xe dừng trước đoạn đường đang xây, cửa xe mở ra, vài bóng người bước nhanh xuống.
Hóa ra là Từ Chính.
“Anh Lâm”.
Từ Chính cúi mình trước Lâm Chính, cung kính nói.
Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi: “Định vị được chưa?”.
“Đã bắt đầu định vị, mời anh Lâm đi bên này”.
Từ Chính nói, sau đó đi đến đuôi xe, mở cửa xe ra.
Phía sau xe là một dụng cụ phức tạp to lớn, phía trước có treo một màn hình rộng.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sở Thu, Vu Hồng, Nam thành chủ, Hoa Thiên Hải, trang chủ, mọi người lại đây”.
Lâm Chính quay đầu nói.
Bọn họ vội vàng đi tới.
Trên màn hình hiển thị một hình ảnh giống radar, những điểm dày đặc hiện ra ở chính giữa bản đồ.
“Minh chủ, đây là?”.
Hoa Thiên Hải nghi hoặc hỏi.
“Tôi đã đặt nhiều máy theo dõi nano trong một triệu viên đan dược đó”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Số máy theo dõi đó còn nhỏ hơn cả kiến, cấy vào trong đan dược, người dùng đan dược sẽ chỉ nghĩ rằng đó là tạp chất khi luyện đan, không làm bọn họ nghi ngờ”.
“Máy theo dõi?”.
Những người khác kinh ngạc, đột nhiên ý thức được gì đó.
“Vu Hồng, cô từng nói người của Huyết Hồ cực kỳ giảo quyệt, không đánh lại thì chạy, chạy đã thì quay lại đánh lén, một khi kết thù với bọn họ, bọn họ sẽ quấy nhiễu mãi không thôi”.
“Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành định vị bọn họ, tiêu diệt tất cả!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sát ý.
Mọi người đều kinh ngạc.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu vì sao Lâm Chính luôn nhân nhượng.
Hóa ra không phải anh nhịn, mà là vạch kế hoạch xong mới hành động.
“Lâm minh chủ, ở đây chỉ có khoảng một trăm điểm, hình như không phải mỗi đan dược đều có máy theo dõi phải không?”.
Trang chủ Vân Tiếu nhìn màn hình, cẩn thận nói.
“Không sai, nhưng số đan dược được cấy máy theo dõi đều là đan dược cực phẩm! Chúng nhất định sẽ được đưa đến tay những lãnh đạo cấp cao của Huyết Hồ. Bây giờ điều chúng ta cần làm là tranh thủ hành động, tiêu diệt những người cấp cao của Huyết Hồ trước khiến bọn chúng không còn người lãnh đạo, sau đó hãy giết chết những kẻ tạp nham còn lại”.
Lâm Chính quay người, lạnh lùng nói: “Bây giờ tất cả mọi người hãy tiến về phía trước hết tốc lực, đến những vị trí hiển thị máy theo dõi. Sau khi đến đó, mọi người đừng vội ra tay mà hãy bao vây bọn họ. Nhớ rõ, không được để bất cứ con cá nào lọt lưới!”.
“Tuân lệnh!”.
Tất cả mọi người đứng bật dậy, lớn tiếng hô.
…
Cọt kẹt!
Cọt kẹt!
Cọt kẹt…
Tên mỏ nhọn cướp vài chiếc xe nát vận chuyển rương thuốc tới một hang núi nọ.
“Ô! Đại ca! Anh cướp ở đâu về nhiều rương thế? Anh phát tài rồi à”.
Người canh gác trước cửa hang núi nhìn thấy lập tức huýt sáo, cười hì hì hỏi.
“Đương nhiên là phát tài rồi! Hôm nay các người nhờ phúc của tôi nên cũng có thịt ăn rồi!”.
Tên mỏ nhọn cười hì hì đáp.
“Ô! Chuyện liên minh Thanh Huyền thành công rồi à?”.
Người canh gác ý thức được gì đó, vội hỏi.
“Lâm minh chủ gì đó là một đứa nhát gan! Tao qua đó đòi, hắn giao luôn! Ha ha, đúng là thứ vô dụng!”.
“Không phải chứ? Nghe nói hắn từng đánh nhau với Lục Địa Thần Tiên, chỉ được vậy thôi sao?”.
“Không thì sao? Đừng nhiều lời nữa, đại đương gia với mấy người khác đâu? Tao phải mau chóng đi lãnh thưởng!”.
“Đại đương gia ra ngoài rồi, nhị đương gia đang ở bên trong, tôi sẽ đi thông báo!”.
“Đi đi!”.
Tên mỏ nhọn nghênh ngang đi vào hang núi, thái độ vô cùng kiêu căng.
Không lâu sau, một nhóm người từ trong hang động chạy ra.
Trong đó, một người đàn ông trung niên để tóc đầu đinh, mù một con mắt, cười ha ha đi tới, vỗ vào vai tên mỏ nhọn.
“Chó Hoang! Làm tốt lắm, ha ha ha, lần này cậu lập công lớn rồi!”.
“Tất cả nhờ phúc của đại đương gia, nhị đương gia!”.
Tên mỏ nhọn cười nịnh nọt, sau đó vẫy tay: “Mau mở rương ra, cho nhị đương gia xem xem!”.
“Được thôi!”.
Người ở phía sau mở rương ra.
Chốc lát sau, hương thơm đan dược lan tỏa.
Bọn họ đắm chìm trong mùi hương đặc biệt đó.
Gã chột chạy tới bên rương, lấy một nắm đan dược đen nhánh ra, thèm nhỏ dãi.
“Nhiều đan dược như vậy đủ cho Huyết Hồ chúng ta chi tiêu mấy năm rồi!”.
“Dũng cảm chút nhị đương gia, mười năm tới chúng ta không cần làm ăn gì nữa rồi!”.
Tên mỏ nhọn cười hì hì nói.