“Đẹp quá, đẹp thật!”.
Nhị đương gia như dán cả tròng mắt vào đan dược, vừa chảy nước miếng vừa cảm khái.
Một lúc lâu sau, ông ta hoàn hồn lại, hắng giọng lên tiếng: “Các anh em!”.
“Có!”.
“Chuyển số đan dược này vào phòng tôi! Ừm… Tôi muốn kiểm kê giám định số đan dược này!”, nhị đương gia nghiêm túc nói: “Tôi phải kiểm tra xem số đan dược này có bị liên minh Thanh Huyền giở trò hay không, nếu không có gì thì sẽ phân phát cho mọi người”.
Nghe vậy, vẻ mặt bọn họ rất kỳ quái.
Nhị đương gia có ý gì, ai cũng biết rõ, nói là kiểm tra nhưng thật ra chỉ muốn cắt bớt đan dược tốt, bỏ túi riêng mà thôi.
Nhưng ông ta là nhị đương gia, đương nhiên bọn họ không dám phản đối.
Chỉ có tên mỏ nhọn kia vội vàng tiến tới, cười trừ: “Nhị đương gia, chuyện đó… không phải trước kia đại đương gia đã dặn đợi chuyện thành công thì sẽ mở đại hội chia đan sao? Nếu ông làm vậy, để đại đương gia biết được e là… không dễ ăn nói”.
Nghe vậy, sắc mặt của nhị đương gia lập tức trở nên vô cùng thâm trầm.
“Đại hội chia đan? Đại đương gia nói lúc nào? Sao tôi chưa nghe qua?”.
“Lúc đó nhị đương gia đang bận nên chắc không biết, nhưng đúng là đại đương gia đã nói như vậy, nếu không tin, ông có thể hỏi các anh em xung quanh xem”.
Tên mỏ nhọn mau chóng giải thích.
Nhị đương gia im lặng một lúc lâu, vẻ mặt rất khó coi, buồn bực phất tay, nói: “Thôi được, các cậu đưa số đan dược này đến sảnh nghĩa khí đi, đợi đại đương gia về rồi sẽ mở đại hội chia đan”.
Nói xong, ông ta đầy tức giận rời đi.
Tên mỏ nhọn nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta, âm thầm lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
“Bảo bối do ông đây vất vả kiếm về sao có thể để ông hớt tay trên được? Nếu chuyển hết đan tốt cho ông thì sẽ chỉ còn lại đan dược bình thường, làm sao tôi lãnh thưởng với đại đương gia được?”.
Chẳng lâu sau, đan dược được chuyển vào bãi đất trống ở giữa hang núi.
Nơi này được gọi là sảnh nghĩa khí, là nơi họp bàn việc lớn của các thành viên Huyết Hồ.
Đại đương gia Huyết Hồ là Giảo Vỹ nhận được tin thì vội vã chạy từ ngoài vào.
Nhìn những chiếc rương to lớn đặt trong sảnh nghĩa khí, hai mắt sáng bừng.
“Chó Hoang, làm tốt lắm, trọng thưởng!”.
Đại đương gia đi thẳng đến chỗ ngồi phía trên cùng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Đó là một người đàn ông vô cùng gầy gò, xương gò má nhô cao, hai mắt toát ra sự hung ác, vẻ ngoài yếu ớt không chịu nổi gió.
Không ai dám tin hắn lại có thực lực của kẻ ám sát đứng đầu vực Diệt Vong.
“Cảm ơn đại đương gia!”.
Tên mỏ nhọn biệt danh Chó Hoang lập tức chắp tay đáp.
“Gọi tất cả mọi người đến đây, lập tức mở đại hội chia đan!”.
“Vâng!”.
Chẳng lâu sau, thành viên cốt cán của Huyết Hồ đã hội tụ ở sảnh nghĩa khí, bắt đầu phân phát đan dược lấy được.
Không phải Huyết Hồ coi trọng nghĩa khí, mà là hắn chỉ có thể thông qua cách này để lấy lòng người, nếu không sẽ khó mà ngồi yên ổn.
“Ái chà, chúc mừng anh Giảo Vỹ! Không ngờ anh lại kiếm được bạc triệu dễ dàng như vậy, ha ha ha”.
Một nhóm người tiến vào sảnh nghĩa khí, người đàn ông đi đầu chắp tay cười nói.
“Ồ? Là cậu Âm của Hắc Thủy Đàm sao? Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”.
Giảo Vỹ nheo mắt nhìn người đến, không có gì bất ngờ.
Hắc Thủy Đàm là gia tộc nổi tiếng xa gần ở gần đây. Trước mặt người ngoài, Hắc Thủy Đàm tỏ ra cực kỳ quy củ, nhưng người của Huyết Hồ đều biết đám người Hắc Thủy Đàm ai ai cũng hèn hạ vô liêm sỉ, chỉ biết vụ lợi. Vì diệt trừ kẻ địch, Hắc Thủy Đàm thậm chí còn dám hợp tác với Huyết Hồ. Vậy nên nghiêm ngặt mà nói, Hắc Thủy Đàm cũng xem như khách thường xuyên của Huyết Hồ.
“Chuyện Huyết Hồ tống tiền liên minh Thanh Huyền đã lan truyền khắp vực Diệt Vong. Tôi tính ngày giao hàng có lẽ là vào hôm nay nên cố ý từ Hắc Thủy Đàm tới đây, muốn xem triệu viên đan dược này rốt cuộc có dáng vẻ gì, giờ xem ra quả nhiên hoành tráng thật”.
Cậu Âm cười híp mắt nói.
“Ha ha, đúng vậy!”.
Giảo Vỹ mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại đương gia, liên minh Thanh Huyền giàu có như vậy, lẽ nào các người chỉ làm một lần?”, cậu Âm đột nhiên tiến đến gần thêm, hạ giọng cười nói.
Sao Giảo Vỹ có thể không biết mục đích của hắn, nhưng lại không từ chối, cười đáp: “Cậu Âm có hứng thú sao?’.
“Một con dê béo như vậy ai mà không có hứng thú? Chỉ sợ đại đương gia không chịu chia chút lợi ích cho chúng tôi mà thôi”.
“Ha ha ha, cậu nói gì vậy? Chúng ta là bạn bè, có phần của tôi mà thiếu phần của cậu được sao? Chuyện này tôi làm chủ! Lần hành động sau, chúng ta đòi liên minh Thanh Huyền mười triệu viên đan dược, Hắc Thủy Đàm của cậu… được chia ba phần!”.
Giảo Vỹ vỗ ngực cười lớn.
Những người khác ngẩn ra, nhìn Giảo Vỹ đầy ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đại đương gia hào phóng như vậy từ lúc nào?
“Đại đương gia quả nhiên khí phách!”.
Cậu Âm giơ ngón cái, cười nói: “Nếu đã như vậy, Hắc Thủy Đàm chúng tôi không đưa ra chút thành ý thì chẳng phải lại lấy không lợi ích của đại đương gia hay sao?”.
“Ồ? Cậu Âm có thứ gì tốt sao?”.
Giảo Vỹ sáng mắt lên, lập tức hỏi.
“Không phải đại đương gia luôn muốn có Thiên Tuyển Diệp Hoa sao? Hắc Thủy Đàm chúng tôi… gần đây đã có tin tức liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi”.
Cậu Âm mỉm cười nói.
“Thật sao?”.
Giảo Vỹ hồi hộp.
“Sao có thể giả được? Nếu không, tôi đến đây làm gì?”.
Cậu Âm cười.
Lúc này Giảo Vỹ mới hiểu ra, cậu Âm đến đây là để giao dịch.
Nhưng giao dịch này hắn rất vui lòng làm.
Dù sao Thiên Tuyển Diệp Hoa không phải số đan dược này là có thể so sánh.
“Cậu Âm là khách quý của Huyết Hồ, chuyện tốt như vậy sao có thể không chia sẻ được chứ? Nào nào, người đâu, chuẩn bị ghế mời cậu Âm ngồi!”.
Giảo Vỹ vội nói.
Chẳng lâu sau, bên cạnh chỗ hắn ngồi lại được xếp thêm một ghế.
Âm Vệ Tâm đi thẳng tới, nghênh ngang ngồi xuống.
Giảo Vỹ lập tức sai người đưa rượu lên, ánh mắt dừng nơi cô gái che mặt đi theo đằng sau Âm Vệ Tâm.
Cô gái đeo mạng che mặt màu đen, mặc áo lụa màu đen, lộ ra vòng eo thon duyên dáng. Đôi mắt phía trên mạng che mặt vừa lạnh vừa quyến rũ, khiến người khác mất hồn.
“Cậu Âm, vị này là?”.
Giảo Vỹ lộ ra ánh mắt thèm khát, quan sát người phụ nữ đó một phen, cười hỏi.
“Đây là Đế Nữ đại nhân, là một vị tán tu, người bạn tôi mới quen, muốn theo tôi đến mở mang tầm mắt”.
Âm Vệ Tâm đến gần hơn, nói: “Chuyện liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa là Đế Nữ đại nhân tiết lộ cho tôi”.
“Thế sao?”.
Giảo Vỹ cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Ánh mắt người phụ nữ cũng hướng về hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giảo Vỹ lại có cảm giác thất thần.
Không hay!
Đây là… mị thuật?