TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4205 KẾT QUẢ ĐIỆN THIÊN THẦN BỊ TIÊU DIỆT”.

“Lâm minh chủ, anh thả tôi ra đi, tôi không phải là người Huyết Hồ. Tôi không lừa gạt làm gì anh cả, tôi bị oan”.

Âm Vệ Tâm run rẩy nói.

Sau khi bị dẫn đến nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền từ căn cứ Huyết Hồ, hắn bị nhốt trong phòng tối.

Cho dù ở trong phòng tối một ngày nhưng hắn lại nghe được tin Lâm Chính đã tiêu diệt hang ổ của Huyết Hồ từ người đưa cơm, ngay cả đầu của đám người Giảo Vỹ cũng bị treo ở đầu đường.

Biết được tin này, Âm Vệ Tâm khiếp sợ.

“Tôi biết các anh không phải là người Huyết Hồ, nếu không anh nghĩ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?”

Lâm Chính châm điếu thuốc, bình tĩnh nói.

“Vậy… Lâm minh chủ muốn làm gì?”

Âm Vệ Tâm thận trọng hỏi.

“Trước đó lúc tôi vào căn cứ Huyết Hồ, nghe thấy các anh nói đến Thiên Tuyển Diệp Hoa, đúng chứ?”

Lâm Chính hỏi.

Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Âm Vệ Tâm cứng đờ, Đế Nữ đứng phía sau cũng mất tự nhiên.

“Xem ra anh biết chút gì đó”.

Lâm Chính chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ từ vẻ mặt của Đế Nữ, bình tĩnh nói: “Tôi muốn Thiên Tuyển Diệp Hoa, nếu các anh đưa thứ này cho tôi, tôi có thể hứa sẽ đưa các anh trở về bình an vô sự”.

“Chuyện này… Lâm minh chủ, tôi không có Thiên Tuyển Diệp Hoa”.

“Vậy Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu?”

“Tôi… Tôi cũng không biết… Ồ, Đế Nữ biết! Cô ta biết. Chính cô ta nói cho tôi biết về Thiên Tuyển Diệp Hoa, trước đó tôi cũng chưa từng nghe nói”.

Âm Vệ Tâm vội chỉ vào Đế Nữ nói.

Sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, thầm hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Lâm minh chủ, tôi cũng không biết Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu, tôi chẳng qua chỉ lừa Âm Vệ Tâm thôi”.

“Lừa ư?”

Âm Vệ Tâm cũng sửng sốt.

“Tôi biết anh có quan hệ với Huyết Hồ nên cố ý lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa làm mồi nhử, kế hoạch của tôi là dựa vào anh để nương nhờ chút sức mạnh của Huyết Hồ giành một ít vốn trong nước cho tôi, chỉ tiếc là anh ngu ngốc hơn tôi nghĩ rất nhiều, hợp tác với một tên ngu ngốc như anh là sai lầm lớn nhất đời này của tôi”.

Đế Nữ hừ một tiếng nói.

“Nước của cô?”

Lâm Chính sửng sốt, bỗng nghĩ đến gì đó nói: “Cô là người của Kiếm Vương Triều ư?”

“Lâm minh chủ cũng có kiến thức thâm sâu đấy”.

Đế Nữ lạnh lùng nói.

“Phía Nam vực Diệt Vong có một nước nhỏ được tạo thành từ bảy thành trì, có ba trăm mấy chục ngàn người dân sinh sống, tên là Kiếm Vương Triều, cũng là đất nước tự phong bế duy nhất của vực Diệt Vong, sao tôi có thể không biết được?”

Lâm Chính nói.

Vực Diệt Vong nằm ngoài Long Quốc, không thuộc bất kỳ nước nào.

Có dựng nước xưng vương ở đây cũng không ai quản.

“Vậy thì Thiên Tuyển Diệp Hoa là do cô cố ý bịa ra để lừa Âm Vệ Tâm? Thật ra… không có thứ này?”

Lâm Chính ngờ vực hỏi.

Đế Nữ vừa định lên tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì, đôi môi hồng mơ hồ dưới mạn che mím lại: “Có”.

“Thật hả?”

“Thật một trăm phần trăm”.

“Vậy nó ở đâu?”

“Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi không thể nói cho anh biết”, Đế Nữ nói thẳng.

“Sao thế? Cô nghĩ kiếm của tôi không sắc bén à?”

Lâm Chính nhíu mày nói.

“Lâm minh chủ, anh đừng đe dọa tôi bằng cái này, tự bản thân tôi cũng khó giữ được mạng. Dù sao quay về cũng chết, chi bằng chết trong tay anh, có lẽ còn có thể tránh khỏi đau đớn thể xác”.

Đế Nữ lạnh nhạt nói, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và khổ sở.

Lâm Chính càng cảm thấy ngờ vực, nhìn cô ta hồi lâu trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết, nếu tôi có thể giúp cô, tôi sẽ không từ chối, điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa”.

“Lâm minh chủ, tôi rất khâm phục khi anh có thể tiêu diệt được Huyết Hồ, nhưng chuyện này chỉ có người Huyết Hồ mới có thể hoàn thành giúp tôi, liên minh Thanh Huyền có lớn hơn nữa cũng không giúp được gì, anh sẽ không cho rằng liên minh Thanh Huyền có thể đối phó với Kiếm Vương Triều đấy chứ?”

Đế Nữ nói.

Kiếm Vương Triều có mấy trăm ngàn người dân, đều là binh lính, sùng bái võ đạo, thực lực siêu phàm.

Vì đã lập ra nhà nước nên không bị đưa vào trong phân cấp thế lực bá chủ hoặc siêu bá chủ.

Nhưng không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của họ.

Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi không thích cách hỏi này của cô, vì cũng ngu ngốc hệt như người tôi từng gặp trước kia”.

“Người anh từng gặp trước kia?”, Đế Nữ nhíu mày.

“Lúc tôi đánh vào điện Thiên Thần, cũng có người nói với tôi: Chẳng lẽ anh nghĩ mình mạnh hơn người điện Thiên Thần à? Kết quả điện Thiên Thần bị tiêu diệt”.

“Tôi động vào Huyết Hồ, khắp cả vực Diệt Vong đều nghi ngờ, ai cũng nghĩ: Sao liên minh Thanh Huyền có thể tiêu diệt được Huyết Hồ chứ?”

“Bây giờ đầu của Giảo Vỹ Huyết Hồ còn đang ở lối vào kia kìa”.

“Đế Nữ, chuyện cô không ngờ đến chưa chắc tôi không làm được, đừng xem thường bất kỳ ai”.

Lâm Chính nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Đế Nữ sửng sốt.

Nhưng sau đó cô ta bỗng bật cười thành tiếng…

Đọc truyện chữ Full