Lâm Chính hờ hững liếc nhìn.
Theo anh thấy, những gì Đế Nữ nói với anh không hề có vấn đề gì.
“Lâm minh chủ, tôi thừa nhận anh đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác ngạc nhiên, có một số việc có thể xem là kỳ tích, nhưng Kiếm Vương Triều cũng không quan tâm Huyết Hồ hay Thiên Thần Điện gì đó. Hơn nữa, Diệp Viêm của Thiên Thần Điện còn chưa có chết đâu, bọn họ vẫn chưa bị diệt hoàn toàn, lúc nào cũng có thể ngóc đầu lên lại! Anh cần gì phải nóng lòng lập công như vậy?” Đế Nữ lắc đầu.
Lâm Chính yên lặng.
Đế Nữ kề sát lại gần, nhỏ tiếng nói: “Nhưng Huyết Hồ đã bị anh tiêu diệt, tôi đã không còn kế sách nào nữa, nếu anh thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
“Cho nên, cô đồng ý rồi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi sẽ không ngồi chờ chết, cho dù xác suất thành công không cao!”
“Tôi chỉ vì Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
“Giao dịch này của chúng ta có thể thực hiện, anh cứu bố mẹ giúp tôi, tôi cho anh Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Cứu bố mẹ cô sao?”
“Tôi sẽ không phí lời với anh, anh cũng không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, anh sẽ có được thứ anh muốn”.
“Cô chắc chắn có thể đưa Thiên Tuyển Diệp Hoa cho tôi không?”
“Nếu anh không tin, tôi thậm chí có thể đưa anh đi xem Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
Cô ta vừa nói xong, Lâm Chính thở gấp, anh kích động hô lên: “Lúc nào có thể đi?”
“Chắc chắn không phải bây giờ, tôi cần thời gian để chuẩn bị, năm ngày sau, tôi sẽ thông báo cho anh hành động”.
Nói xong, Đế Nữ xoay người rời khỏi.
Lâm Chính yên lặng một lát, ra dấu cho thuộc hạ cứ yên tâm, để cho Đế Nữ an toàn rời khỏi nơi đóng quân.
“Minh chủ, cẩn thận có bẫy”.
Sở Thu tiến lên, dè dặt nói.
“Tôi không thù không oán với cô ta, cô ta đã an toàn thoát khỏi vòng vây, không cần thiết phải lừa gạt tôi, hơn nữa tôi nhất định phải mạo hiểm”.
Lâm Chính không hề tin tưởng Đế Nữ.
Nhưng sức mạnh băng hỏa trong người anh va chạm quá dữ dội, nếu tiếp tục kéo dài, cơ thể của anh sẽ không chịu nổi gánh nặng này nữa.
Sớm muộn gì cũng phải chết thì không bằng kết hợp chúng lại thử xem!
Nếu phải đợi năm ngày nữa, Lâm Chính dự định sẽ quay về Giang Thành trước để xem tình hình.
“Minh chủ, người này nên xử lý thế nào bây giờ?”
Sở Thu chỉ Âm Vệ Tâm vẫn đang run rẩy quỳ dưới đất, lên tiếng hỏi.
“Báo cho Hắc Thủy Đàm, gọi bọn họ đưa tiền tới chuộc người”.
“Được!”
Sở Thu gật đầu.
Cùng ngày, Hắc Thủy Đàm dùng bốn mươi nghìn viên đan dược để đổi Âm Vệ Tâm về.
Hắn cũng chỉ xứng với cái giá này.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lâm Chính ngồi xe của Từ Chính, dưới sự bảo vệ của các cao thủ liên minh Thanh Huyền, xuyên qua bão tố rời khỏi vực Diệt Vong, chạy thẳng về Giang Thành.
Cứ thế đi hết hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng chạy đến Giang Thành.
Đường cái đã tu sửa được bảy tám phần, vì muốn đuổi kịp tiến độ nên đã được đưa vào sử dụng.
Tiền lấy được từ Yên Kinh đã xài gần hết.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Mã Hải cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ba tiếng, hầu như toàn bộ sức lực đều đặt vào việc tu sửa đường.
Sau khi Lâm Chính nghe Mã Hải báo cáo công tác ở trụ sở chính của Dương Hoa xong, anh lập tức đến học viện.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể một lần nữa, Lâm Chính đợi ở học viện cả một ngày, anh dùng Hồng Mông Long Châm để ổn định vết thương.
Tình hình không được lạc quan cho lắm.
Một bên khí mạch trong cơ thể đã xuất hiện vết nứt.
Đây là vết nứt do sức mạnh băng sương và sức mạnh dị hỏa bài xích lẫn nhau.
Hơn nữa… rất khó chữa trị.
Nếu không có sức mạnh to lớn của xương chí tôn, Lâm Chính đã chết từ lâu rồi.
“Thật sự không được, thì loại trừ công lực thôi!”
Lâm Chính ra khỏi phòng, nhìn hai tay mình, thờ dài lầm bầm.
Gừm, gừm…
Điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Lâm Chính lấy ra nhìn, lại là một dãy số xa lạ.
Anh hơi do dự một lát, nhưng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Ai thế?”
Lâm Chính hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sâu xa.
Hình như là giọng nói của một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
“Chẳng phải là gọi được rồi sao? Cô Tô, cái cớ này của cô quá miễn cưỡng rồi đấy!”
Lâm Chính cau mày nói, anh còn cho rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng khi nghe được hai chữ cô Tô, anh vô thức hỏi: “Là bạn của Tiểu Nhu sao? Làm phiền cô bảo Tiểu Nhu nghe điện thoại”.
Nhưng điện thoại lại bị dập tắt.
Lâm Chính ngạc nhiên, anh vội vàng gọi điện thoại cho Tô Nhu.
Chỉ chốc lát, điện thoại gọi được.
Bên kia vang lên giọng nói hơi oán giận của Tô Nhu.
“Lâm Chính! Anh làm gì thế? Tại sao em gọi cho anh mãi mà không được thế?”
Lâm Chính ngơ ngác, không biết giải thích thế nào: “Anh đi công tác, có lẽ nơi đó… tín hiệu không được tốt… Tiểu Nhu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Người lúc nãy gọi điện thoại cho anh là ai thế?”
“Đó là một người bạn của em, cô ấy mời em tham gia một buổi tiệc tối, em nghĩ mọi cách để từ chối rồi, em nói chồng em không có ở đây nên không tiện đến dự, cô ấy cứ muốn em gọi điện cho anh, em nói em không gọi được, nên cô ấy tự lấy điện thoại của mình gọi cho anh”.
Tô Nhu bất lực nói.
“Nếu em không muốn đi thì cứ không đi thôi, em từ chối thẳng cô ấy là được”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Chuyện này…”
Tô Nhu nhỏ tiếng lại, nói nhỏ: “Sao mà từ chối thẳng được chứ? Người bạn này của em lai lịch không nhỏ, nếu đắc tội thì không được tốt lắm!”
“Lai lịch gì chứ, có thể khiến em như thế?” Lâm Chính cau mày.
“Ôi, anh đến đây trước đi rồi nói sau”.
Tô Nhu dường như không muốn nói nhiều qua điện thoại, thở dài bảo.
“Em đang ở đâu?”
“Văn phòng Thiên Hồng”.
“Thiên Hồng ư?”
Lâm Chính ngơ ngác, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ em đang ở phòng làm việc của Tiểu Dư?”